Chương 89: Luyện quyền (2)

Ví dụ như cô, nhìn thấy điểm tâm ăn ngon lại xinh xắn ở trong cửa hàng, nếu không có tiền thì thôi, nhưng có tiền, sẽ mua, kết quả không cẩn thận đánh rơi xuống đất, thật sự là xứng đáng bị trời giáng ngũ lôi.

Nam nhân trả lại một câu hỏi, "Thịt nướng ăn có ngon không?"

Cô gái theo bản năng vui vẻ gật đầu, "Dạ ngon, ngon!"

Cô gái đột nhiên thân thể căng thẳng, cha đã hạ "ý chỉ", mỗi ngày cô chỉ có thể ăn một phần món ăn mặn, cho nên cô mới làm bộ như chỉ ăn một chén cơm tẻ, rồi giấu thịt nướng ở trong đó. Vì vậy buổi tối có thể quang minh chính đại ăn một phần món ăn mặn.

Cô gái xấu hổ quay đầu, cao cao nâng lên cái chén lên, đúng lý hợp tình nói: "Chỉ có một miếng, con cũng không có phá hỏng quy củ!"

Nam nhân cười ha ha hỏi: "Như vậy miếng thịt nướng giấu ở đáy kia, không ăn, vậy sẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Cô gái hơi hơi mở lớn miệng, cả người giống như bị sét đánh vậy, tâm như tro tàn.

Nam nhân còn rắc muối lên vết thương khuê nữ nhà mình, "Con nếu không lắm miệng hỏi chuyện Lưu Tiện Dương, cha cũng đã nhắm một mắt mở một mắt."

Cô gái buồn không hé răng, cái miệng nhỏ ăn thịt nướng, vừa thấy đã biết về sau khẳng định cần kiệm trị gia.

Nam nhân cơm nước xong, nhìn về phía phụ nhân cùng thiếu niên bên dòng suối nhỏ nói: "Tiểu tử này chỉ cần một ngày không đăng trong ngũ cảnh, cha sẽ không sẽ quản hắn chết sống. Cho dù tiến vào trong ngũ cảnh, cha sẽ quản một hai lần, nhưng tuyệt sẽ không quản nhiều, chuyện bất quá tam. Phúc họa vô môn, mặc người tự chịu."

Cô gái thở dài nói: "Vì sao mặc kệ?!"

Nam nhân tức giận nói: "Văn nhân thu đệ tử, võ nhân thu đồ đệ, cũng không là giang hồ bang phái thu hút tiểu lâu la, không phải nghĩ tới chuyện về sau có tranh chấp với người khác, ỷ vào người đông thế mạnh mà cãi nhau hoặc là đánh nhau với người ta. Xét đến cùng, ở trong mắt ta, thầy trò hay sư đồ thì cũng là người đồng đạo. Huống chi hôm nay Lưu Tiện Dương còn chưa phải là đồ đệ của ta."

Cô gái không nói gì nữa.

Nam nhân cảm thán nói: "Khuê nữ ngốc, chỉ nói riêng vương triều Đại Ly ở trong một góc này, biết có bao nhiêu người không? Hơn hai ngàn vạn hộ! Thiên hạ nhiều người như vậy, nhiều chuyện phiền lòng như vậy, con quản được sao? Trong sáu mươi năm kế tiếp, cha sẽ từ trong tay Tề Tĩnh Xuân tiếp quản trấn nhỏ, con cũng đừng cả ngày làm loạn, an tâm ở lò luyện kiếm bên này đúc kiếm luyện kiếm, bằng không gây ra phiền toái, cha nên quản hay là mặc kệ?"

Không đợi nam nhân nói hết lời, cô gái đã nói ra một câu, "Không cần cha quản."

Những lời này của nàng, làm cho nam nhân thiếu chút nữa nội thương, uy lực to lớn, không yếu hơn bút tích áp đáy hòm của vị kiếm tiên kia.

Nam nhân thật muốn gõ cái đầu gỗ của khuê nữ ngốc này một cái, chuyện của ngươi, cha có thể không quản?

Nam nhân có chút sầu bi.

Cô gái vẻ mặt "khiếp sợ" nói: "Ồ, đáy bát sao lại nhiều thêm một miếng thịt nướng, ài, hôm nay con đã đủ định mức rồi, hay là cho cha ăn đi? Cha?"

Nam nhân không cần quay đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được hành động làm trò của nha đầu ngốc này, bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, con ăn đi, cha coi như con hôm nay chỉ ăn một miếng thịt nướng. Nhớ rõ buổi chiều phải rèn sắt, đừng lười biếng nữa."

Lần này cô gái cảm kích, không chút giả tạo, "Cha, cha thật tốt!"

Nam nhân tức quá cười nói: "Là thịt nướng tốt mà."

Cô gái cúi đầu, xới một ngụm cơm, nhẹ giọng nói: "Cha cũng tốt."

Nam nhân mặt căng thẳng, thật vất vả mới nhịn ý cười, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là sinh khuê nữ tốt hơn.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói, "Cha, buổi tối còn có thể ăn thêm một miếng không? Hai miếng so với ba miếng, không kém bao nhiêu, đúng không nè? Cha không nói lời nào, con coi như cha đồng ý rồi đó?"

Cô gái lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy mất.

Câu nói cuối cùng kia, là cô gái đã chạy ra thật xa, nàng mới nói.

Nam nhân day day hai má, lẩm bẩm: "Tú Tú nhà ta xem ăn như trời."

————

Trần Bình An sau khi xuyên phố qua ngõ đưa thư xong, mua một phần đồ ăn sáng, đưa cho Ninh cô nương ngõ Nê Bình, sau đó bắt đầu sắc thuốc.

Ninh Diêu hôm nay mặc một cái trường bào màu xanh lục mới tinh, sạch sẽ gọn gàng, nàng vốn bộ dạng anh khí hào hiệp, ăn mặc như vậy, cộng thêm thắt lưng mang trường đao, so với con cháu nhà giàu phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp bên kia, càng thêm quý khí.

Ninh Diêu do dự một chút, "Như trước mắt mà nói, ngươi nếu thật muốn nghiên cứu luyện tập bản Hám Sơn phổ nọ, ở trước khi học quyền thế, ngươi cần trước làm ba việc, trạm thung (đứng tấn), tẩu thung (đi theo tư thế - ý nghĩa đi cũng luyện tập) thụy thụy thung (ngủ theo tư thế - ý nghĩa luyện tập trong giấc ngủ), một việc cuối cùng, có vẻ chú ý tích lũy khiếu huyệt và lưu chuyển khí tức, rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả, trước không nói tới nó. Dù sao hai chuyện trước, không cần quá suy xét thiên phú căn cốt, ngươi thành thành thật thật dựa theo tư thế vẽ ở trên quyền phổ mà làm, lâu dài kiên trì, chung quy sẽ có tác dụng, cho dù không thể để ngươi đăng đường nhập thất ở trên võ đạo, nhưng mà cường kiện khí lực và kéo dài tuổi thọ thì không phải không có khả năng."

Trần Bình An nói ra một ý tưởng của bản thân, "Luyện tập tẩu thung ở trong suối nước, có phải cũng được hay không?"

Ninh Diêu gật đầu nói: "Đương nhiên. Luyện từ đầu gối, tới thắt lưng, cuối cùng là cổ."

Trần Bình An theo lời của nàng hỏi: "Cuối cùng không phải cả người ở trong nước sao?"

Ninh Diêu cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi là muốn ở đáy nước luyện tập bế khí, sau đó luyện ra một con ba ba ngàn năm hay rùa vạn năm à?”

Trần Bình An không biết nói gì.

Ninh Diêu nghĩ nghĩ, "Đến đây, ta làm tẩu thung cho người xem một chút. Xem cho cẩn thận!"

Ninh Diêu bảo Trần Bình An dời cái bàn đi, sau đó đi về phía trước sáu bước, bộ pháp là ba nhỏ ba lớn, một bước cuối cùng khi nàng một cước trùng trùng đạp xuống, cả mặt đất của căn phòng, giống nhau đều phát ra một trận chấn động nặng nề.

Cô gái thực hiện liền mạch lưu loát.

Nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thật ra như nước chảy mây bay, cho thiếu niên giầy rơm một loại cảm giác nói không rõ ra được.

Như một thác nước đổ thẳng xuống, thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa ẩn chứa lực đạo thật lớn. Lại như lá cây ở trong suối nước xoay tròn một cái, viên chuyển như ý, mềm nhẹ đến cực điểm.

Toàn bộ đều là đúng, nhưng mà Trần Bình An chỉ biết như vậy, không biết nguyên cớ.

Nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt thần sắc mờ mịt, Ninh Diêu lại quay về chỗ, lại biểu diễn một lần nữa.

Ninh Diêu đứng lại, quay đầu hỏi: "Xem hiểu chưa? Đến thử xem sao?"

Trần Bình An hít sâu một hơi, thử một lần.

Lảo lảo đảo đảo, giống một tửu quỷ say khướt.

Trần Bình An đứng ở tại chỗ, gãi gãi đầu, hiển nhiên chính hắn cũng hiểu được mình hơi kỳ cục.

Ninh Diêu đen mặt, trầm giọng nói: "Làm lại!"

Sau ba lần, Trần Bình An đã hơi chuyển tốt, nhưng mà Ninh Diêu đã sắc mặt âm trầm đến giống như sắp đổ mưa to vậy.

Nàng không thể tưởng tượng, trên đời sao lại có kẻ ngu ngốc như Trần Bình An, luyện võ không có ngộ tính như thế, thiên tư không xong như thế!