Chương 27: Tương phùng (1)

Hóa ra vị lão nhân quyền hành lừng lẫy của Đại Tùy này không hề có ý buông tha thiếu nữ, lúc này lão đã lao tới, ba bước giẫm trên mặt đất, âm thanh vang dội, xuyên thấu mặt đất một trượng có thừa, đến bước thứ tư, lão nhân đã nhảy lên cao, một quyền đập vào phía sau lưng thiếu nữ.

Thiếu nữ mang nón che mặt đột nhiên xoay eo, dùng mũi chân trái làm điểm tựa, tay phải rút đao ra khỏi vỏ, ở giữa ngõ nhỏ xuất hiện một vệt sáng trắng tuyết còn chói mắt hơn so với ánh mặt trời.

Lão nhân cao lớn giết tới với tư thế áp đỉnh, một quyền nện thẳng trên lưỡi đao, mu bàn tay bị lưỡi đao sắc bén cắt ra một vết máu, lão hoạn quan hai chân sau khi rơi xuống đất, tiếp tục vọt tới trước, đẩy thiếu nữ rút lui về phía sau, lão nhân lập tức tung ra một chưởng, nhìn như nhẹ nhàng ung dung, kỳ thực lại nhanh như tia sét về phía trán thiếu nữ, lão nhân lại muốn tăng thêm lực đạo, một chưởng vỡ vụn chiếc đầu được giấu dưới lớp mạng che mặt, vội vã hoạt động bước chân, thân hình lướt ngang một thước, vù một tiếng, cúi đầu nhìn, có ám khí từ sau lưng xuyên thấu ngực bên phải, là mũi kiếm.

Lão nhân sắc mặt không thay đổi, hai ngón tay khép lại kẹp lấy mũi kiếm, đẩy về phía sau.

Đẩy mạnh chuôi phi kiếm sắc bén theo tâm ý của thiếu nữ mà bay tới đây ra khỏi lồng ngực của mình.

Bởi vì bị phi kiếm cản trở, lão hoạn quan đã không thể một chưởng vỗ vỡ đầu thiếu nữ, thiếu nữ thân thể bay ngược ra ngã vào trong ngõ nhỏ, tranh thủ cơ hội thở dốc, sau khi đứng dậy thân hình nhanh như báo biến mất trong một ngã rẽ.

Thiếu niên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, song quyền nắm chặt, khí thế bừng bừng, vẻ mặt giận dữ nói: "Ngự Mã giám chưởng ấn thái giám, Ngô Việt Ngô điêu tự! Vì sao ngươi không chịu nghe ám chỉ của ta, không nên cố chấp hành sự như vậy, ngươi thật sự cho rằng ở trấn nhỏ này thì Ngô Điêu Tự ngươi thiên hạ vô địch? Rõ ràng là chúng ta làm sai trước, hơn nữa cô ta cũng không gây sự, đã nguyện ý dàn xếp ổn thoả, vì sao ngươi còn muốn ra tay độc ác như vậy, quả thật là khinh người quá đáng!"

(điêu tự: tức công công, thái giám)

Lão hoạn quan rời mắt khỏi phương hướng thiếu nữ thoát khỏi ngõ nhỏ, xoay người đi trở về, lưng thẳng ngực ưỡn, có vẻ khí thế. Lão nhân từng bước chậm rãi đi trở về, những bước chân nặng nề như giẫm lên tâm khảm.

Thiếu niên cảm nhận được nỗi uy thế khiến kẻ khác hít thở không thông, bị một người nô tài áp bách, càng khiến hắn ngập trong lửa giận, trừng to hai mắt, nghiến răng nói: "Ngự Mã giám Ngô điêu tự, ngươi làm vậy là tử tội!"

Lão hoạn quan thản nhiên nói: "Điện hạ, tội sống hay chết, cần bệ hạ tự mình định đoạt. Theo chúng nô tài thấy, an nguy của điện hạ nặng như thái sơn, được đặt ở vị trí hàng đầu, mà tồn tại của thiếu nữ trấn nhỏ này, theo nô tài thấy, đã trở nên cấp bách, cho nên thật sự muốn vạn sự đại cát, chỉ có hạ sát thủ, cô ta chết rồi chúng ta mới có thể an tâm."

Thấy trong đôi mắt thiếu niên hầu như không áp được lửa giận hừng hực, lão hoạn quan thở dài, nhẹ giọng nói: "Nhậm chức tại hoàng cung đại nội hơn sáu mươi năm, nô tài gặp qua rất nhiều lục đục, máu tanh, hàm oan vô số kể, đối với nhân tâm, nô tài thật sự không có chút lòng tin. Chỉ riêng những chuyện ám sát trên đường hộ giá, to nhỏ cộng lại, nô tài đã đích thân giải quyết không dưới ba mươi lần. Điện hạ, thích khách sát thủ âm hiểm giả dối, tuyệt đối ngoài tưởng tượng, nhất là một ít tử sĩ mất trí vốn không nói lý lẽ, mượn sát thủ che mặt vừa rồi và thiếu nữ che mặt mà nói. . ."

Thiếu niên áo gấm vươn ngón tay, chỉ hướng lão hoạn quan sắc mặt lạnh lùng, phẫn nộ chỉ trích: "Câm miệng! Lão hoạn quan ngươi! Ta không muốn nghe ngươi nói bậy! Ta chỉ xác định ngươi đã phá hủy công sức lôi kéo của ta, dù là một người mù, cũng biết thiếu nữ có thể khống chế phi kiếm kia là thiên phú dị bẩm ra sao, kinh tài tuyệt diễm! Dù cho đặt trong số những người tu hành trên núi, nàng ấy cũng là thiên tài bậc nhất! Nhân vật như vậy, đừng nói là Đại Tùy hoặc là Đại Ly, dù là toàn bộ Đông Bảo Bình Châu, nàng ấy cũng là lông phượng và sừng lân! Ta chỉ cần bồi dưỡng nàng mười năm, tối đa hai mươi năm, nàng có thể trở thành thích khách lợi hại nhất, cái bóng phía sau ta! Cho dù ngươi là lục địa thần tiên, là võ đạo đại tông sư, thì đã là cái gì? ! Kết quả ra sao? Ta là Cao Chẩn, là thái tử tương lai của Đại Tùy vương triều! Là chủ tử của Ngô lão hoạn quan ngươi!"

Rất kỳ quái, lão hoạn quan trải qua vô số sự đời, không những không tức giận khi bị mắng "Lão hoạn quan", ngược lại ánh mắt đầy vẻ vui mừng, đợi thiếu niên phát tiết xong, rốt cục thôi không chửi mắng nữa, lão nhân nhìn thiếu niên thở hổn hển, mỉm cười nói: "Điện hạ, tuy rằng ngài có thể bởi vì có một số việc, vì ngài chưa từng tự mình trải qua, cho nên không biết thế đạo biến hoá kỳ lạ và nhân tâm hiểm ác đáng sợ, thế nhưng có những chuyện điện hạ làm rất tốt, rất có phong thái năm đó của bệ hạ."

Bầu không khí ngượng ngùng.

Cao Chẩn sau khi bình tĩnh lại, có lẽ cũng ý thức được mình sai mười phần, trước khi chưa được khâm định trở thành thái tử, mình lại bất kính như thế đối với một vị Ngự Mã giam chưởng ấn thái giám, kiêm một trong ba vị lão nhân trông cửa của Đại Tùy hoàng cung, hơn nữa then chốt người này còn được phụ hoàng mẫu hậu rất tin cậy, vì vậy hoàng tử Cao Chẩn mấp máy miệng định nói, lại thấy lão hoạn quan bị mình mắng chửi cười lên tiếng: "Điện hạ, ngài nên nhớ, không nên tùy tiện nói lời xin lỗi không cần thiết với hạ nhân, lãng phí thân phận, hạ nhân cũng không cảm kích. Dù cho lòng mang hổ thẹn, cũng có thể chôn thật sâu dưới đáy lòng, cần phải biết ngôi cửu ngũ chí tôn là quân vương hoàng đế, nhân gian chân long, là khẩu hàm thiên hiến. . ."

Cao Chẩn nói: "Ngô gia gia, với thân phận bây giờ của ta, nói những điều này còn quá sớm."

Lão hoạn quan đột nhiên thân thể cứng đờ, như gặp đại địch, một tay kéo lấy thiếu niên áo gấm ra phía sau mình, lão nhân nhìn phía thi thể của sát thủ che mặt bên kia.

Có một nho sĩ trung niên vóc người cao gầy, đột ngột xuất hiện nơi đầu ngõ nhỏ, chậm rãi đi vào, đi tới gần thi thể sát thủ, sau khi ngồi xổm xuống, tháo khăn che mặt ra, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt kỳ quái, không có lông mi, bị tước mũi, trên mặt khắc chữ.

Người này khi còn sống đã từng là hình đồ (1), điều này không thể nghi ngờ.

(1)Hình đồ: tội phạm bị đày đi lao dịch

Nho sĩ im lặng, quả nhiên là sớm có dự mưu, sợ rằng âm mưu này phải bắt đầu tính từ tòa văn miếu kia.

Cao Chẩn ánh mắt nóng bỏng, từ phía sau lão hoạn quan bước ra, khom lưng thở dài, dù thế nào cũng phải hành lễ trước, sau đó mới ngẩng đầu cung kính hỏi: "Xin hỏi đây có phải là Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai?"

Nho sĩ đứng lên, nói với Cao Chẩn: "Nếu không phải trước đó ngươi đã chiếm được một phần cơ duyên lớn thì hôm nay hai người các người không cách nào dễ dàng rời khỏi đây như vậy."