Thiếu nữ xoay người, nhìn lão nhân cao to đang quan sát chung quanh, đĩnh đạc nói: "Nếu như không phải ta, thì đã có một người chết rồi."
Đương nhiên, ngõ nhỏ ngoại trừ hai người chủ tớ, người ngoài chân chính, cũng chỉ còn lại hai người.
Ông lão ngoảnh mặt làm ngơ, có điều so với ban nãy, vị hoạn quan già có kinh nghiệm phong phú với ám sát đánh lén này đã giảm mức độ nguy hại của thiếu nữ xuống thứ hai, vị trí thứ nhất nhường cho người bên kia ngõ nhỏ vừa ra tay.
Đương nhiên trong ngõ nhỏ ngoại trừ hai chủ tớ ra cũng chỉ còn hai người ngoài khác.
Bên kia ngõ nhỏ có một người che mặt cao cao gầy gầy đang đứng. Cánh tay cực kỳ to khỏe, bắp thịt gồ lên như những quả cầu sắt. Bên hông giắt hai chứa đầy vật thể hình cầu.
Hắn ta đứng yên tại chỗ, giống như đang nói đòn đánh lén vừa rồi chỉ là nhắc nhở mà thôi.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo, xẹt qua người thiếu nữ.
Nam nhân nhếch miệng, thè lưỡi, ánh mắt cực nóng.
Thiếu nữ cười ha ha, nói hai chữ.
"Trở về!"
Vừa dứt lời.
Một kiếm bay đến cắt qua đầu.
Phi kiếm bay tới bên cạnh thiếu nữ, nhanh chóng vờn quanh cô giống như trẻ con đang làm nũng.
Cô tức giận nói: "Cút!"
Phi kiếm chợt lóe rồi biến mất.
Chủ tớ hai ngườ, ngây ra như phỗng.
Lão hoạn quan già cũng không phải là khiếp sợ phi kiếm thuật.
Mà là lão cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng đối với thiếu nữ có thể tùy ý khống chế phi kiếm.
Loại cảm giác này khiến cho lão hoảng hốt, như quay về thời thiếu niên, lần đầu vào cung, nơm nớp sợ sợ, mỗi ngày đứng xa xa nhìn vị tiền bối mặc mãng phục đỏ thẫm, hành tẩu dưới tường của hoàng cung.
Đương nhiên không phải kính nể vị hoạn quan ngay cả tên cũng không biết, mà là sợ màu đỏ tươi chói mắt kia.
Thiếu niên áo gấm sau khi lấy lại tinh thần, nụ cười tràn ngập tự giễu, đi về phía trước một bước, quan tâm hỏi: "Ngô gia gia, không có việc gì chứ?"
Lão hoạn quan tóc trắng xoá sắc mặt nặng nề, lắc đầu nói: "Cẩn thận tốt hơn. Nếu không được thì ta sẽ…”
Thiếu niên nhanh chóng xua tay, hỏi: "Hay là chúng ta nói xin lỗi đi?"
Lão nhân có phần trở tay không kịp, mặt đầy bi phẫn và tự trách.
Chủ nhục thần chết.
Nhất là đế vương!
Thế nhưng thiếu niên áo gấm đã cười nói: "Ngô gia gia, làm sai, nói lời xin lỗi, gì khó đâu.”
Lão nhân vẫn cảm thấy không ổn, thiếu niên áo gấm đã đi đến hướng thiếu nữ.
Trong bất chợt, lão nhân cảm xúc ngổn ngang.
Thì ra thiếu niên cũng không câu nệ chút nào.
Thiếu nữ che mặt không để ý tới thiếu niên áo gấm đang đi về hướng mình, tầm mắt vượt qua đầu vai thiếu niên, nhìn về lão nhân cao to đang nhắm mắt theo đuôi, thần sắc buồn bực nói: "Mới vừa rồi ông một lời không hợp đã muốn giết người, tuy ông có lý do của ông, thế nhưng ta cảm thấy như vậy là sai."
Thiếu niên áo gấm đi đến cách thiếu nữ lạnh lùng nghiêm nghị khoảng bảy tám bước chân, dừng thân hình lại, ánh mắt chân thành nói: "Ta là Cao Chấn, là người của quận Dặc Dương Đại Tùy. Nếu Ngô gia gia có chỗ nào đắc tội, ta nguyện ý xin lỗi và bồi thường cô nương."
Lão nhân cao to đứng ở phía sau thiếu niên áo gấm, tâm tình phức tạp. Cái gọi là con cháu họ Cao của Dặc Dương quận Đại Tùy, thật ra chỉ là một cách nói hàm súc mà thôi. Đại Tùy quốc lập quốc một ngàn hai trăm năm, người ngồi long ỷ đều họ Cao, Thái tổ hoàng đế là Long Hưng cho quận Dặc Dương.
Thiếu nữ không mấy quan tâm với điều này, giơ hai tay buộc chặt dây lưng, nói với lão nhân: "Nếu là bên ngoài, đối mặt một vị võ đạo đại tông sư vô cùng có khả năng đã 'Ngự phong đi xa', ta cũng không phải đối thủ. Thế nhưng giờ này phút này, ta chỉ cần mượn thanh phi kiếm này, ông chắc chắn sẽ chết không chút nghi ngờ."
Lão nhân cao lớn cười lạnh nói: "Chỉ cần tên thích khách kia biết trước được đòn sát thủ của cô, với khí lực đỉnh phong tiểu tông sư của hắn, chỉ cần bảo vệ chỗ hiểm, mặc cho cô đâm thủng mười kiếm thì sao nào? Hắn còn như vậy, huống chi ta cao hơn hắn hai cảnh giới, trong đó có một ngưỡng cửa còn được xem là lạch trời võ đạo. Tiểu cô nương, ta không biết cô dựa vào đâu mà nói ra được bốn chữ “chắc chắn sẽ chết” này.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, một tay lặng yên đỡ lấy chuôi đao, "Ta là người rất sợ phiền phức, càng không thích cãi nhau với người ta, nếu không chúng ta ra tay thử thật giả? Ai thắng người đó có đạo lý, thế nào?"
Ông lão rất ít khi bị người khác uy hiếp nên có phần nổi nóng. Nếu không phải đang ở cái nơi kỳ quái thần ghét quỷ hận này, với tu vi của thiếu nữ cho dù có thiên phú phi phàm thế nào, ông ta dùng một tay cũng có thể nghiền ép hành hạ cả mười người đến chết. Hơn nữa nếu không phải đang có trọng trách trên người, cần chiếu cố thiếu niên điện hạ được cả nước Đại Tùy gởi gắm hi vọng, cho dù liều mạng bị đại đạo tự động tuần hoàn ở nơi này trấn áp trọng thương, ông lão cũng muốn giáo huấn thiếu nữ không biết trời cao đất rộng này một phen. Nghé con mới sinh không sợ hổ, can đảm là đáng quý nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không có nghĩa là mãnh hổ sẽ không nuốt trọn nghé con.
Lão nhân hiếm khi có cơ hội bị người uy hiếp nên có chút bực tức. Nếu như không phải đang ở chỗ biến hoá kỳ lạ thần hận quỷ ghét này, với tu vi của thiếu nữ, cho dù cô có thiên phú dị bẩm, một tay lão nhân cũng có thể nghiền ép hành hạ cả mười người đến chết. Nói lui một bước, nếu như không phải đang có trọng trách trong người, cần chiếu cố thiếu niên điện hạ được Đại Tùy quốc gửi gắm nhiều kỳ vọng, lão nhân dù cho liều mạng bị đại đạo tự động tuần hoàn ở nơi này trấn áp trọng thương, cũng muốn giáo huấn thiếu nữ không biết trời cao đất rộng một phen, trâu nghé mới sinh không sợ hổ, dũng khí có thừa, không có nghĩa là mãnh hổ sẽ không ăn sạch nghé con không còn miếng thịt nào.
Thiếu niên áo gấm tự xưng Cao Chẩn nhanh chóng hoà giải: "Nếu như cô nương nhất định phải truy cứu, ta bằng lòng lấy vật này để đền đắp."
Cao Chẩn cúi đầu mở túi gấm bên hông, móc ra ngọc tỷ, một tay nâng lên, đưa đến trước thiếu nữ che mặt, "Để biểu thị thành ý, chỉ xin cô nương không truy cứu Ngô gia gia vô tâm mạo phạm trước đó, dù sao ông ta làm vậy cũng xuất phát từ lòng trung nghĩa, chứ không có tâm hại người."
Lão hoạn quan cao to mi trắng tóc bạc nhất thời sợ hãi, vội quỳ gối, thấp thỏm nói: "Điện hạ không được! Lão nô thấp kém cỡ nào, ngọc tỷ này cũng là cơ duyên của điện hạ, là bảo vật thuần túy thế gian hiếm có, thậm chí có thể được dân gian thờ cúng, làm sao có thể đem ra so sánh được, điện hạ làm vậy là muốn bức tử lão nô!"
Sắc mặt của thiếu niên xuất thân thiên hoàng hậu duệ quý tộc họ Cao lập tức trở nên cứng đờ.
Thiếu nữ có phần không kiên nhẫn nữa, cười châm chọc nói: "Ếch ngồi đáy giếng nhìn bầu trời qua miệng giếng, mỗi người đều thích coi trọng bản thân. Thu lại ngọc tỷ đi, ta vẫn rất thích một câu nói, gọi là quân tử không đoạt đồ người khác."
Thiếu nữ hành sự thẳng thắn, xoay người bỏ đi.
Thiếu niên áo gấm như trút được gánh nặng, "Đứng lên đi, Ngô gia gia, quỳ nhiều kỳ cục. Đại Tùy mười hai vị Đại Điêu tự ta, xưa nay chỉ quỳ đế vương, cái này nếu như bị người của Lục Khoa Ngôn Quan hoặc là Lễ Bộ nhìn thấy rồi đem ra nói thì hai chúng ta đều không may. Được rồi, hành trình trấn nhỏ lần này, ta nhận được tổ tông che chở nên đã hoàn thành viên mãn, chúng ta không nên tự gây trở ngại, nhanh chóng rời nơi đây, hơn nữa sau khi ra ngoài được người một nhà tiếp ứng rồi cũng không thể mất cảnh giác, phải biết rằng hai họ Viên, Tào trong Lục Đại Trụ quốc của vương triều Đại Ly kia, tuy ở trận doanh đối lập, thế nhưng rất không may, hai trụ cột này của Đại Ly đều có thù không đội trời chung với Cao thị Đại Tùy chúng ta, chỉ cần Ngô gia gia ở đây có chuyện ngoài ý muốn, chiến lực bị hao tổn, ta rất khó bình yên vô sự trở về Đại Tùy."
Lão nhân gật đầu, chậm rãi đứng dậy, "Lão nô biết sự tình nặng nhẹ, cấp bách."
Khi lão nhân nói đến chữ "Cấp" này, thiếu nữ mang nón che mặt đã đi xe hơn hai mươi bước.
Một cơn gió mát thổi qua bên cạnh thiếu niên áo gấm, tóc mai và tay áo đều bay phất phới.