Chương 28: Tương phùng (2)

Người bên ngoài chém giết trong trấn nhỏ, dựa theo quy củ bốn vị thánh nhân ký kết, hình phạt cũng không nặng, nhưng cũng không thể coi là nhẹ, so với lạm giết phàm phu tục tử trấn nhỏ tất nhiên sẽ bị khu trục, tranh đấu giữa người ngoài, lại tồn tại một "lỗ hổng" rõ ràng, làm cho người ta có thể mất bò mới lo làm chuồng, ở bên trong đám người Cao Chẩn, sở dĩ đều mang theo một người "hỗ trợ", cũng là để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, trong thời khắc mấu chốt đẩy ra làm người chịu tội thay, bằng không chỉ là một danh ngach, lại tiêu hao phân nửa của cải trong kho của hoàng đế Cao thị Đại Tùy, tốt xấu gì cũng là tiền riêng của một hoàng đế bệ hạ thượng quốc, tròn phân nửa của cải, co thể hình dung kim ngạch to lớn thế nào, cho nên ai chịu vô duyên vô cớ bị coi là một kẻ coi tiền như rác?

Thật ra nói thông tục một chút, cũng là dùng tiền tiêu tai mà thôi.

Chỉ có điều chi tiêu ở chỗ này, dùng một núi vàng núi bạc để hình dung cũng không quá đáng, cái gọi là vung tiền như rác của thế tục phố phường, đối với những người này quả thật chỉ là trò đùa.

Cao Chẩn bị hạ lệnh trục khách, tiếp tục nói: "Tề tiên sinh, sau này có cơ hội, có thể đến thư viện Đại Tùy ta dạy học không? Đại Tùy chúng ta nguyện ý đặc biệt vì tiên sinh, để trống vị trí 'Quốc sư'!"

Lão hoạn quan suy nghĩ một chút, vẫn không ngăn cản thiếu niên nói chuyện đi quá giới hạn.

Nếu như thật sự có thể thuyết phục vị nho sĩ này, ngày sau bày mưu tính kế cho Cao thị Đại Tùy, hoàng đế Đại Tùy chắc chắn sẽ mặt rồng hớn hở.

Nho sĩ cười cười, cũng không trả lời câu hỏi này.

Lão hoạn quansát phạt quả quyết, thủ đoạn độc ác khi đối xử với thiếu nữ che mặt vô tình gặp nhau giữa đường, lúc này đây đối mặt vị Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai như Định hải thần châm tọa trấn nơi này, lại thể hiện một loại tư thái cực đoan khác, cúi đầu ôm quyền nói: "Tề tiên sinh, đã quấy rầy, mong được lượng thứ. Mới vừa rồi ra tay với một vãn bối, thật sự là hành vi bất đắc dĩ, hy vọng tiên sinh thông cảm nỗi khổ tâm cho phận làm nô bộc của Cao gia chúng ta."

Tề Tĩnh Xuân vung tay áo, "Mau đi khỏi đây."

Cao Chẩn và lão hoạn quan chỉ đành cáo từ rời đi, vừa hay trùng hợp đi đúng hướng thiếu nữ che mặt lui lại.

Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Nàng ấy đã chết?"

Lão hoạn quan lắc đầu nói: "Chắc chắn không còn giữ mạng được bao lâu. Phi kiếm đơn giản chỉ giúp cho cô ấy sống lâu thêm chốc lát, vô ích mà thôi."

Thiếu niên do dự một chút, hiếu kỳ hỏi: "Ngô gia gia khi nào thì nhìn ra nàng ấy khống chế phi kiếm không hề dễ dàng tuỳ ý như bề ngoài thể hiện ra?"

Lão nhân nói: "Tốt quá hoá dở, trí tuệ của nàng ta tự làm lộ ra."

Thiếu niên kinh ngạc không giải thích được.

Lão hoạn quan mang theo thiếu niên đi ra trước ngõ nhỏ, nhẹ giọng nói: "Nô tài hỏi điện hạ một vấn đề, điện hạ đã thấy nhiều vật hiếm quý hào hoa xa xỉ của phú quý thế gian, còn có thể cảm thấy hứng thú đối với đồ sứ tầm thường trong trấn nhỏ không?"

Thiếu niên vỗ vỗ túi tiền bên hông, cười nói: "Đương nhiên sẽ không, chỉ có cái ngọc tỷ này, hoặc là tiêu chuẩn ngang ngửa như nó, mới có thể khiến cho ta cảm thấy mừng rỡ."

Lão hoạn quan gật đầu nói: "Chính là ý đó. Thiếu nữ kia lúc ngự kiếm giết người, tâm như chỉ thủy, cực kỳ trấn định thong dong, giống như. . . người bình thường ăn uống. Hơn nữa sau khi nhận thấy được võ đạo tu vi chân thực của nô tài, liền quả quyết bỏ qua ý niệm tranh đấu trong đầu, nhất là sợ nô tài trái lại nhìn thấu vẻ ngoài mạnh trong yếu của cô ta, nên đã cố ý chủ động khiêu khích chúng ta, ý đồ chân thực của cô ta là để hai bên tự tìm bậc thang lui xuống, là sợ chúng ta có sát tâm, thà rằng giết lầm cũng không nguyện bỏ sót, diệt cỏ tận gốc cô ta, cho nên muốn phá cục, đương nhiên, sự thật chứng minh cô ta đã làm không tốt. Nhưng mà nói cho cùng, còn tuổi nhỏ, có tâm tư như vậy, đã rất không đơn giản. Nhưng cô ta càng như vậy, chúng ta lại thả hổ về rừng, để cho nó khỏe mạnh trưởng thành, uy hiếp đối với điện hạ tương lai sau này cũng càng lớn hơn."

Lão nhân cảm khái nói: "Thiếu niên thiếu nữ, chính trực hăng hái, nếu là nhiệt huyết giết người, hoặc là hùng hồn chịu chết, thật ra nô tài cũng không thấy lạ, nhưng mà sau khi chậm rãi suy nghĩ rồi ung dung đi chết, hoặc là giết người mà không hề thấy rung động lương tâm, lại là chuyện rất khác thường. Thậm chí có thể nói, tính tình này chỉ có thể có được từ rèn luyện, không liên quan mấy đến thiên phú cao thấp, tư chất tốt xấu. Bất luận tu sĩ hay là võ phu, rất nhiều thiên tài chết non là do tính cách khiếm khuyết quá rõ ràng, một khi gặp phải trắc trở sẽ dễ làm hỏng chuyện.”

Cao Chẩn ai thán: "Dù có nói thế nào ta vẫn thấy đáng tiếc."

Lão hoạn quan nửa thật nửa giả vui đùa: "Điện hạ, nếu như sống chết của một nhân vật như vậy, lại khiến người thở dài, như vậy đợi sau này khi điện hạ thực sự đứng trên đỉnh núi, hẳn là sẽ bề bộn nhiều việc."

Thiếu niên cười nói: "Ta không tin."

Lão hoạn quan đột nhiên nói: "Không biết là ảo giác hay không, nô tài cảm giác được vị Tề tiên sinh một thân tu vi thông thiên kia hình như đang gặp vấn đề không nhỏ."

Vị hoàng tử Đại Tùy vẻ mặt không quan tâm, nói: "Dù sao vốn dĩ chỉ cần có thể lấy được ấn tỷ 'Long Môn' này đã coi như đại công cáo thành, không ngờ bảo tỳ vô giá này lại lưu lạc đến mức trở thành món quá tặng kèm trong một vụ mua bán lớn, vì vậy chúng ta nên xem tình hình mà dừng lại đúng lúc. Vừa nhắc tới con cá chép màu vàng kia, ta lại không kìm được nghĩ đến thiếu niên giày rơm...

Lão hoạn quan cười nói: "Điện hạ muốn sau này tìm một cơ hội, cảm ơn vị thiếu niên này một chút?"

Thiếu niên lắc đầu nói: "Đâu, ta đang đau lòng một túi tiền lớn."

Lão nhân đột nhiên buồn cười.

Sau này Tùy triều nói không chừng sẽ có một vị hoàng đế cần kiệm?

————

Một ngõ nhỏ yên tĩnh hướng nam bắc, chỉ có tiếng bánh xe.

Có một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, ngày hôm nay kết thúc công việc sớm, đang đẩy xe về phía trước, suy nghĩ trong đầu là sau khi trở lại nơi ở sẽ dọn dẹp một chút, nhanh chóng dẹp đường về phủ, cục diện này rối rắm nơi này, người nào dính vào cũng sẽ chết chìm.

Một người áo đen vóc người nhỏ gọn, đột nhiên xuất hiện tại chỗ rẽ nơi ngõ nhỏ, thất tha thất thểu đi tới, cuối cùng dựa lưng vào tường, chậm rãi di chuyển, một tay luồn dưới lớp lụa mỏng che mặt, ra sức bịt chặt miệng, một tay chỉ về hướng đạo nhân trẻ tuổi.

Đạo nhân trẻ tuổi nhanh chóng cúi đầu, mặc niệm: "Không nhìn thấy ta… không nhìn thấy ta. . . Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh. . . Thôi bỏ đi, vẫn là Phật tổ phù hộ, Bồ Tát hiển linh. . ."

Một người đạo sĩ gặp chuyện tới trước mắt, không cầu xin Tam Thanh lão tổ, ngược lại đi cầu Phật bái Bồ Tát, thật sự là hơi kỳ cục.

Quả nhiên, Phật tổ Bồ Tát hình như là không muốn đáp lại lời cầu xin của đồ tử đồ tôn giáo môn khác, thiếu nữ mang nón che mặt không biết từ đâu chui ra kia đã dùng một chút khí lực cuối cùng, lảo đảo xông về phía đạo nhân, ngã sấp xuống đất cái ầm, thế nhưng đến cuối cùng một tay vẫn nắm chặt lấy cổ chân của đạo nhân.