Bởi vì Tiêu Trần bất ngờ xuất thế, nên cuộc chiến ở Kiếm Ma Sơn Mạch vốn không có mấy người chú ý tới, lúc này đã thu hút được sự quan tâm của mọi người, Ngũ Đại Tiềm Long tề tựu, đây quả thật đủ sức hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tất nhiên bây giờ nói rằng Ngũ Đại Tiềm Long thì vẫn còn quá sớm, dù gì Tiêu Trần vừa mới nổi danh, rốt cuộc còn chưa biết được thực lực của hắn so với các Tiềm Long khác ra sao. Tuy nhiên nghĩ lại không lâu nữa sẽ có kết quả rồi, bởi vì lần này Tiêu Trần cần phải đối mặt với Thiên Đao Tiềm Long của Huyết Ma Điện. Chỉ cần hắn có thể chiến đấu ngang sức ngang tài với Thiên Đao, vậy cũng đã chứng minh được Tiêu Trần có tư thái của một Tiềm Long chân chính.
Trải qua hai ngày cưỡi Thanh Vũ Ưng, đoàn người Tiêu Trần đã đến Kiếm Ma Sơn Mạch. Dãy núi khổng lồ nối tiếp nhau trải dài không biết bao nhiêu dặm nằm vắt ngang trên mảnh đất rộng lớn này. Dãy núi này phân chia ranh giới giữa Đông Kiếm Các và Huyết Ma Điện. Phía Đông của dãy núi là phạm vi thế lực của Đông Kiếm Các, còn phía Nam của nó lại là phạm vi quản lý của Huyết Ma Điện.
Họ chậm rãi đáp xuống đỉnh ngọn núi cao nhất nằm ở giữa, hàng chục đệ tử nội môn và chấp sự của Đông Kiếm Các đã chờ sẵn ở đây, hơn nữa trước đó đã xây dựng một võ đài khổng lồ cùng khán đài.
Tất nhiên, không chỉ có người của Đông Kiếm Các, mà người của Huyết Ma Điện cũng có mặt ở đó.
Sau khi nhóm người Tiêu Trần xuất hiện, mọi người thuộc Đông Kiếm Các sôi nổi bước tới, họ hành lễ với Thương Huyền trước rồi sau đó mới lần lượt đưa mắt nhìn về phía Tiêu Trần.
Tất nhiên họ cũng đã biết chuyện xảy ra ở Thiên Phong thành, biết được Tiêu Trần đã trở thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các, nên tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò, cùng với đó khi đối mặt với hắn, trong mắt ngập tràn vẻ sùng bái.
Vốn dĩ thế giới này luôn coi trọng cường giả, tuy hiện giờ Tiêu Trần vẫn còn nhỏ tuổi, tu vi cũng không cao nhưng nếu là Tiềm Long, vậy tự nhiên không thể suy luận theo lẽ thường được. Có thể chưa đầy mấy năm nữa, hắn đã đuổi kịp bọn họ, thậm chí còn đạt tới độ cao mà họ khao khát.
Trước ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Tiêu Trần rất bình tĩnh, cùng lúc đó người của Huyết Ma Điện cũng đã tới. Người phụ trách dẫn dắt đội ngũ lần này là Nhị điện chủ của Huyết Ma Điện, cả đoàn người cũng không nhiều, ngoại trừ ba vị đệ tử tham gia trận so tài ra, còn có bốn vị trưởng lão đi cùng, số lượng y hệt với bên phía Đông Kiếm Các.
Huyết Ma Điện xuất hiện, mọi người lập tức ngừng tán gẫu, ánh mắt đổ dồn về phía đoàn người của họ. Thời điểm Tiêu Trần nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi mình trong đám người, rõ ràng cũng sửng sốt, miệng bất giác khẽ thốt ra một tiếng: “Trần Lăng...”
Đúng vậy, Tiêu Trần đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Lăng trong đám người của Huyết Ma Điện. Mà hắn ta cũng khẽ mỉm cười khi cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trần, chủ động đi tới trước mặt hắn, trên khuôn mặt nở một nụ cười như có như không sau đó nói.
“Lại gặp nhau nữa rồi...”
“Huynh chính là Thiên Đao Tiềm Long của Huyết Ma Điện đúng không?” Tiêu Trần nhìn về phía Trần Lăng mau chóng đoán ra được thân phận của hắn ta, hơi buồn bực nói.
Thật ra hẳn là mình đã nghĩ tới từ lâu, khắp Đông Dương vực này, ngoại trừ Tứ Đại Tiềm Long kia ra thì người có thể xếp ngang hàng với mình còn có ai nữa chứ?
Nghe Tiêu Trần hỏi vậy, Trần Lăng khẽ mỉm cười gật đầu, cùng lúc đó Tần Hằng ở bên cạnh nhìn thấy hai người hóa ra lại quen nhau, cũng cười nói: “Sao, hai người quen nhau à?”
“Ừ, là bạn rất tốt của nhau.” Tiêu Trần nghe Tần Hằng nói, không hề giấu diếm đáp lại.
Cùng nhau tu luyện ở Vạn Yêu Sơn Mạch năm tháng kia, Tiêu Trần và Trần Lăng rất tâm đầu ý hợp, vì thế tự nhiên không cần phải che giấu bất cứ điều gì.
Nhưng thật sự không nghĩ tới hóa ra Thiên Đao lại chính là Trần Lăng. Mà trong lúc mọi người đang chuyện trò, có một nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi chậm rãi bước tới từ bên Huyết Ma Điện. Đầu tiên hắn ta liếc nhìn Tần Hằng, sau đó nhìn Tiêu Trần rồi mở miệng nói với vẻ mặt giễu cợt.
“Ngươi chính là Tiềm Long đột nhiên chui ra của Đông Kiếm Các đúng không? Chỉ được cái mẽ, ta thấy ngươi chỉ đang gạt người. Nếu như ngươi có thể trở thành Tiềm Long, e rằng sư đệ của ta là Chân Long rồi.”
Giọng điệu của người này nồng đậm ý tứ mỉa mai, hắn ta là đệ tử hạch tâm của Huyết Ma Điện, đồng thời cũng là đối thủ của Tần Hằng lần này. Tiêu Trần nghe hắn ta nói vậy, hờ hững liếc nhìn sau đó lạnh nhạt mở miệng hỏi Trần Lăng.
“Hắn ta là ai vậy?”
“Một kẻ không quan trọng, không cần để ý tới hắn ta.” Trần Lăng cũng dửng dưng đáp lại khi nghe thấy câu hỏi này của Tiêu Trần.
Hoàn toàn không có ai quan tâm tới kẻ này, bất kể là Tiêu Trần hay Trần Lăng đều trực tiếp làm ngơ. Đừng thấy hắn ta là đệ tử hạch tâm của Huyết Ma Điện, nhưng khi đứng trước mặt hai vị Tiềm Long đúng là vẫn không đủ tư cách được họ coi trọng.
Cả Đông Dương vực này, trong mắt Tiềm Long chỉ có người cùng cấp bậc với mình, còn những kẻ khác đều là đám kiến không đáng bận tâm. Bởi vì những người này hoàn toàn không thể đuổi kịp được bước chân của Tiềm Long, rất nhanh sẽ bị vứt bỏ, cho dù có thể trở thành đối thủ tạm thời nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Vị đệ tử hạch tâm của Huyết Ma Điện này nghe rõ mồn một những gì hai người họ nói, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần rồi sau đó lại lạnh lùng lườm Trần Lăng một cái.
Lửa giận trong lòng bùng cháy, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhẫn nhịn không thể hiện ra ngoài. Hết cách rồi, đừng thấy hai người họ đều chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh còn kém hơn rất nhiều so với mình. Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, không lâu nữa hai người họ sẽ đuổi kịp.
Huống chi thân là Tiềm Long, địa vị của Trần Lăng trong Huyết Ma Điện vượt xa so với hắn ta. Hắn ta không thể tỏ ra bất kính với Trần Lăng được, còn về phần Tiêu Trần tuy hắn không phải là đệ tử của Huyết Ma Điện, nhưng cũng không thể ra tay với hắn được.
Bởi vì giết chết một Tiềm Long ở trước mặt mọi người, điều này chắc chắn là chuyện không có hồi kết. Đông Dương vực tổng cộng có Ngũ Đại Tiềm Long, mỗi một vị đều tượng trưng cho niềm hy vọng của mỗi đại Cự Đầu, ngươi hủy hoại niềm hy vọng của người ta, tất nhiên họ dám liều mạng với ngươi rồi.
Hắn ta cố đè nén lửa giận trong lòng không dám thể hiện ra ngoài, cùng lúc đó, Tam đại Cự Đầu khác cũng lần lượt xuất hiện vào lúc này, đầu tiên là Lạc Sơn Phủ tiếp theo là Hỏa Vân Tông, cuối cùng là Vạn Tiên Lầu.
Ngũ đại Cự Đầu tụ tập lại cùng nhau, hơn nữa có nhân vật lớn áp trận, còn có các vị Tiềm Long cũng lần lượt xuất hiện.
Mộc Thanh, Lâm Tinh, Triệu Vô Vân cùng với sự xuất hiện của ba vị Tiềm Long này, Ngũ Đại Tiềm Long của Đông Dương vực coi như đã có mặt đầy đủ.
Không cần phải nói, ánh mắt của cả ba người họ tự nhiên đều trực tiếp đổ dồn lên người Tiêu Trần. Còn về phần những người khác rõ ràng đều bị họ làm ngơ. Cả ba gần như không hề do dự cùng bước tới, đi đến bên cạnh Trần Tiêu và Lăng Trần, năm người tự chia thành năm hướng, vây thành một vòng tròn.
Đây là vòng tròn thuộc về Ngũ Đại Tiềm Long, mà trông vị đệ tử hạch tâm của Huyết Ma Điện đang đứng trong vòng này có chút ngứa mắt, quả nhiên là vậy, Triệu Vô Vân lạnh nhạt liếc nhìn người này một cái rồi thờ ơ lên tiếng.
“Ngươi là cái thá gì chứ, cút ra ngoài...”
Triệu Vô Vân không hề nương tình, theo hắn ta nơi đây thuộc về Ngũ Đại Tiềm Long, cho dù ngươi có là đệ tử hạch tâm đi chăng nữa cũng hoàn toàn không đủ tư cách lẫn vào đây. Nếu con chó con mèo nào cũng đều có thể tiến vào vòng tròn của năm người họ, vậy độ đáng giá của Ngũ Đại Tiềm Long cũng quá thấp đi.
Đối mặt với sự quở trách của Triệu Vô Vân, hai mắt của vị đệ tử hạch tâm này như thể muốn phun ra lửa, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi mà không nói một lời, để lại không gian cho năm tên cực kỳ kiêu ngạo này.