Ngũ Đại Tiềm Long tụ tập cùng một chỗ, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên hơi áp lực, ngay cả mấy nhân vật lớn như Thương Huyền cũng rất tự giác mà lựa chọn rời đi, đến ngồi ở khán đài mặc kệ ba tên tiểu tử này đối đầu lẫn nhau.
Những đại Cự Đầu không hề có ý định can thiệp, mà bầu không khí áp lực cũng khiến đám đệ tử và chấp sự cũng như các trưởng lão ở xung quanh bất giác lùi lại một khoảng trống, trong chốc lát bên cạnh năm người họ đã không còn bóng dáng ai khác.
Ngũ Đại Tiềm Long đưa mắt nhìn nhau, các đệ tử của Đông Kiếm Các sôi nổi xì xào bàn tán.
“Ôi trời ơi, Thiên Đao Trần Lăng, Độc Xà Mộc Thanh, Bá Thương Lâm Tinh, Thiên Viêm Triệu Vô Vân, Tứ Đại Tiềm Long lại thật sự tụ tập cùng nhau, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bốn người họ ở khoảng cách gần như vậy...”
Vị đệ tử đang nói chuyện đã là đệ tử nội môn của Đông Kiếm Các, nhưng khi đối mặt với bốn người Trần Lăng, hắn ta vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ như cũ. Tứ Đại Tiềm Long, đây chính là những nhân vật mà tất cả các thế hệ trẻ tuổi của Đông Dương vực đều sùng bái.
Trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhưng khi nghe thấy lời hắn ta nói, một vị đệ tử nội môn khác của Đông Kiếm Các đang ngồi bên cạnh nói thêm: “Sư đệ, bây giờ đã không còn là thời đại của Tứ Đại Tiềm Long nữa rồi mà là Ngũ Đại Tiềm Long. Đừng quên còn có Tiêu Trần của Đông Kiếm Các chúng ta nữa, đệ tự nhìn đi, Tiêu Trần không hề tỏ ra yếu thế khi đứng cùng bốn người khác...
Cũng không biết là do quá phấn khích hay trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng lại, trước đó vị đệ tử này lại quên mất Tiêu Trần, lúc này nghe sư huynh nhắc nhở mới đưa mắt nhìn về phía hắn.
Chỉ so khí thế, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng đều yếu hơn một bậc khi đứng trước mặt bốn người Trần Lăng, nhưng Tiêu Trần lại không hề. Hắn đứng đối diện với Tứ Đại Tiềm Long khác, vẻ mặt vẫn bình đạm như cũ, chiếc áo choàng màu trắng lay động theo gió không hề tỏ ra yếu thế dù chỉ một chút.
Không chỉ mỗi mình hắn ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, mà lúc này ngay cả chấp sự cùng các vị trưởng lão của Đông Kiếm Các đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắn.
Trước đây, mỗi khi Tứ Đại Tiềm Long tề tựu, Đông Kiếm Các chỉ có thể đứng sang một bên, bởi vì tìm kiếm khắp tông môn của họ cũng đều không có lấy một vị đệ tử nào có thể sánh vai cùng bốn người kia.
Đây là một cảm giác rất huyền diệu, không biết nên giải thích như thế nào, giống như trên người của họ có một loại uy nghiêm độc nhất vô nhị. Mà vẻ uy nghiêm này không hề liên quan đến cảnh giởi, cho dù ngươi có kêu một vị trưởng lão Thiên Nhân Cảnh tới đó đứng cùng họ, cũng đều sẽ cảm thấy vị trưởng lão này còn yếu hơn một bậc so với Tứ Đại Tiềm Long trời sinh.
Đã ba năm rồi, mỗi lần Tứ Đại Tiềm Long tụ hội, Đông Kiếm Các đều không có ai có thể bước tới đối đầu cùng họ. Nhưng tình hình hôm nay lại khác, cuối cùng tông môn của họ cũng đã có người đứng trước mặt Tứ Đại Tiềm Long, hơn nữa còn không hề thua kém một chút nào so với bốn người họ.
Bốn người Trần Lăng đưa mắt nhìn nhau nhưng phần lớn thời gian đều đổ dồn lên người Tiêu Trần, mãi lâu sau vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng vẫn là Triệu Vô Vân mở miệng nói trước.
“Không tồi, Đông Kiếm Các cuối cùng cũng có Tiềm Long xuất thế...”
Chỉ một câu này nhưng ý tứ trong đó đã biểu đạt rất rõ ràng, Triệu Vô Vân tận mắt trông thấy Tiêu Trần coi như đã thừa nhận tư thái Tiềm Long của hắn.
Tuy rằng họ chưa từng giao chiến với nhau, cũng không biết thực lực của Tiêu Trần ra sao, nhưng chỉ dựa vào trực giác, Triệu Vô Vân đã có thể chắc chắn rằng hắn không hề yếu hơn bốn người họ, hoàn toàn đủ tư cách trở thành Tiềm Long thứ năm của Đông Dương vực.
Triệu Vô Vân vừa thốt ra lời này, Lâm Tinh khẽ mỉm cười không nói, trái lại Mộc Thanh đứng bên cạnh lại thản nhiên lên tiếng: “Triệu Vô Vân, bây giờ đưa ra kết luận e rằng còn hơi sớm đó, cứ để hắn ta đấu với Trần Lăng một trận trước đã rồi hẵng nói.”
“Hừ, Mộc Thanh, người không biết tại sao mình vẫn luôn có địa vị thấp nhất trong bốn người chúng ta ư? Bởi vì ngươi không có tự tin sánh ngang trời đất, sự thật đã bày ra trước mắt rồi nhưng ngươi lại không muốn thừa nhận. Sao nào, ngươi sợ sự xuất hiện của Tiêu Trần lại lần nữa đẩy ngươi đến vị trí cuối cùng hả? Hừ, ngay cả một chút tự tin này cũng không có, thật không biết làm thế nào mà ngươi có thể xứng với tư thái Tiềm Long...” Lâm Tinh cười chế giễu nói khi nghe thấy những lời này của Mộc Thanh.
Tuy rằng Tứ Đại Tiềm Long không chia thứ hạng rõ ràng, nhưng trong lòng bốn người đều rất rõ về thực lực mạnh yếu của đối phương. Ba người Trần Lăng, Triệu Vô Vân cùng Lâm Tinh ngang sức ngang tài, nhưng từ đầu đến cuối Mộc Thanh luôn yếu hơn ba người họ một chút, cho nên trước giờ đều bị xếp ở vị trí cuối cùng trong Tứ Đại Tiềm Long.
Vẻ mặt Mộc Thanh lập tức trở nên âm trầm khi nghe thấy những gì Lâm Tinh nói, hắn ta nhìn về phía Lâm Tinh rồi lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Tinh, ngươi có bản lĩnh thì lại nói thêm một lần nữa...”
“Sao nào, ngươi muốn ra tay với ta à?”
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Hai người họ không ai chịu nhượng bộ, ngay lập tức muốn ra tay, nhưng ngay khi Mộc Thanh vừa dứt lời, Tiêu Trần người vẫn luôn im lặng lại thản nhiên mở miệng nói.
“Được rồi, muốn đánh thì qua chỗ khác mà đánh, đừng có cản trở ta, trận so tài sắp bắt đầu rồi.”
Tiêu Trần không hề để ý tới lửa giận trong mắt Mộc Thanh, hắn vừa nói xong lập tức xoay người đi về phía võ đài. Mộc Thanh thấy vậy sắc mặt trở nên âm trầm, còn hai người Lâm Tinh và Triệu Vô Vân thì lại khẽ mỉm cười. Sau đó ba người cũng không nói thêm gì nữa, nhảy vọt lên trên đài cao, tự tìm ghế ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống ghế, ánh mắt của Mộc Thanh vẫn đặt trên người Tiêu Trần như cũ, vẻ lạnh lùng thoáng hiện trong mắt, hắn ta nói: “Để ta xem thử rốt cuộc ngươi là Tiềm Long hay Ngụy Long đây, hừ...”
Rõ ràng, Mộc Thanh cực kỳ không vui với cử chỉ vừa nãy của Tiêu Trần, mà nghe xong lời hắn ta nói, Lâm Tinh đang ở bên cạnh lại cười khinh bỉ lần nữa. Tên Mộc Thanh này cho dù hắn ta thật sự có thiên phú của Tiềm Long, nhưng tính cách lại quá kém, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, cứ tiếp tục như vậy e rằng tên này khó mà đạt được thành tựu lớn.
Mọi người không quan tâm tới Mộc Thanh nữa, sau đó Ngũ Đại Tiềm Long tách ra. Thương Huyền và Nhị điện chủ của Huyết Ma Điện đang ngồi trên đài cao đưa mắt nhìn nhau, tiếp theo cùng tuyên bố trận thi đấu bắt đầu.
Cuộc thi đấu lấy nguồn linh mạch hoàn toàn mới làm tiền cược, tổng tộng tiến hành ba trận, đánh ba trận thắng hai, mà trận đầu tiên lại là điểm nhấn của cả cuộc thi, trận chiến giữa Tiêu Trần và Trần Lăng.
Không ai nghĩ tới trận đấu giữa Tiêu Trần và Trần Lăng sẽ được xếp đầu tiên, nhưng nghĩ lại thì đây cũng là chuyện bình thường, dù gì việc thắng bại của hai người liên quan đến vấn đề cuối cùng linh mạch sẽ thuộc về ai.
Trận đầu tiên để hai người họ quyết định kết quả, cứ như vậy bên thua sẽ phải chịu áp lực tâm lý cực kỳ lớn, còn bên thắng thì nhân cơ hội này mà theo đuổi chiến thắng.
Trình tự của trận so tài là do Huyết Ma Điện đưa ra, Thương Huyền cũng đã rõ về điều này, ban đầu nếu như không có Tiêu Trần, e rằng Thương Huyền sẽ không đồng ý trình tự thi đấu như vậy. Bởi vì một khi thua trận đầu tiên, vậy thì sẽ tăng áp lực trên người Tần Hằng và Tề Nghiên lên rất nhiều, điều này gây bất lợi cho Đông Kiếm Các.
Nhưng bây giờ Tiêu Trần bất ngờ xuất thế, Thương Huyền cũng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc khi hắn đối mặt với Trần Lăng thì có thể chống đỡ được hay không? Đồng thời cũng muốn xác định xem Tiêu Trần có thể trở thành niềm hy vọng của Đông Kiếm Các, dẫn dắt họ chống lại sự đe dọa ngày càng lớn của Tứ Đại Tiềm Long hay không.