Chương 37: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Tề Nghiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Trần, nàng ta không ngờ Tiêu Trần sẽ lựa chọn làm như vậy, chủ động khiêu chiến một gã cao thủ Huyền Nguyên Cảnh. Chắc chắn Tiêu Trần là vì lo lắng cho thể diện của Đông Kiếm Các.

Cũng vào đêm qua, Tiêu Trần nghe Tần Hằng nói ngoại giới đang thảo luận về lần tranh đoạt này của Đông Kiếm Các và Huyết Ma Điện. Trong toàn bộ Đông Dương vực, dường như tất cả mọi người đều cho rằng lần này Đông Kiếm Các thua là chuyện không phải nghi ngờ gì.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngoại môn Đông Kiếm Các không ai có đủ trình độ chống lại Thiên Đao.

Ba trận so đấu còn chưa bắt đầu cũng đã có thắng bại rõ ràng rồi.

“Đông Kiếm Các không có Tiềm Long, bây giờ chưa nhìn ra được cái gì, nhưng dần dà khẳng định cũng sẽ bị Tứ Đại Cự Đầu khác đá ra mà thôi.”

“Đúng vậy, hiện tại Tứ Đại Tiềm Long chỉ đang ở ngoại môn mà đã ép ngoại môn Đông Kiếm Các không ngẩng đầu lên nổi, rất nhanh sẽ tới lượt nội môn Đông Kiếm Các.”

“Đừng nói xa, lần tranh giành linh mạch này giữa Đông Kiếm Các và Huyết Ma Điện, có lẽ phải thừa nhận rằng Huyết Ma Điện sẽ chiến thắng. Thiên Đao vừa ra, Đông Kiếm Các ngoại môn còn có ai có thể đủ trình độ để cùng tranh tài cơ chứ...”

Những lời này đều là của Tần Hằng nói hôm qua, mà từ đầu đến cuối, Tiêu Trần đều không biểu hiện thái quá. Ngay từ đầu, Tề Nghiên còn hơi buồn bực, dù sao thì biểu hiện của Tiêu Trần quá mức bình tĩnh rồi. Ai có thể nghĩ đến sáng sớm hôm nay Tiêu Trần đã chủ động tìm tới cửa rồi.

Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng Tề Nghiên lộ ra biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy: “Sư đệ, ngươi đã chắc chắn chưa? Nhất định phải khiêu chiến với Võ giả Huyền Nguyên Cảnh sao?”

Nghe Tề Nghiên hỏi, Tiêu Trần lập tức gật đầu, sau đó hai người một đường đi thẳng vào nội môn Nhiệm Vụ đường.

Là một đệ nhất nhân trong nội môn, hơn nữa lại là đệ tử của Thương Huyền, đương nhiên Tề Nghiên có không ít đặc quyền. Sau khi nói rõ ý đồ khi tới đây, một đám trưởng lão của nội môn Nhiệm Vụ đường đều lộ ra biểu cảm phấn khích. Đệ nhất nhân của ngoại môn phải nhận một nhiệm vụ đánh chết võ giả Huyền Nguyên Cảnh, tất cả mọi người đều biết Tiêu Trần làm vậy thể hiện cho điều gì, hơn nữa họ cũng hiểu được, một khi Tiêu Trần thành công, thanh danh của Đông Kiếm Các sẽ càng được nâng lên cao hơn.

Biết rõ được ý nghĩa trọng đại tới mức nào, các trưởng lão cũng không dám một mình quyết định chuyện này, đành phải đăng báo cáo lên ba người Thương Huyền.

Nhận được tin tức này, ba người Thương Huyền, Thương Vân, Thương Long đã nhanh chóng xuất hiện bên trong nội môn Nhiệm Vụ đường. Ánh mắt họ đều phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần, Thương Huyền mở miệng trước tiên.

“Trần Nhi, ngươi...”

Muốn khuyên bảo Tiêu Trần có cần suy xét nữa hay không, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra, bởi vì ngay cả chính Thương Huyền cũng vô cùng gấp gáp, hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Trần dần trở nên lớn mạnh, trở thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các, tranh hùng cùng bốn người Thiên Đao bọn họ.

Biết Thương Huyền muốn nói gì, Tiêu Trần mỉm cười rồi nói: “Sư tôn cứ yên tâm đi, nếu không nắm chắc sự việc thì đệ tử sẽ không làm.”

Hắn tỏ ý muốn Thương Huyền yên tâm. Nghe câu nói này, Các chủ Thương Vân tiếp lời: “Vậy cứ để Tiêu Trần thử một lần đi, để Tề Nghiên đi theo hắn, nếu không địch lại thì Tề Nghiên ra tay chém giết là được...”

Bọn họ vẫn đồng ý cho Tiêu Trần thử một lần, nhưng dọc đường phải có Tề Nghiên đi theo, đây cũng là biện pháp bảo vệ cho Tiêu Trần.

Nghe Thương Vân nói vậy, Thương Long cũng đồng ý, sau khi trầm mặc một lát thì Thương Huyền cũng gật đầu đáp ứng. Ngay lập tức, sau khi trải qua một phen lựa chọn, cuối cùng Tiêu Trần chọn một nhiệm vụ đánh chết Độc Giao công tử.

Độc Giao công tử, tu vi Huyền Nguyên Cảnh nhập môn, phạm phải thảm án diệt môn ở Thiên Phong thành cách Đông Kiếm Các không xa, nên bị Đông Kiếm Các truy nã, liệt vào nội môn Nhiệm Vụ đường của Đông Kiếm Các.

Đối với Tiêu Trần mà nói, tu vi Huyền Nguyên Cảnh nhập môn là thích hợp. Hơn nữa, khoảng cách giữa Thiên Phong thành và Đông Kiếm Các lại không xa, hơn hai ngày đã đủ để tới đó rồi.

Lựa chọn nhiệm vụ, cưỡi Thanh Vũ ưng, Tiêu Trần cùng với Tề Nghiên đi về hướng Thiên Phong thành.

Sau khi hai người rời Đông Kiếm Các không lâu, tin tức về đệ nhất nhân trong ngoại môn nhận nhiệm vụ đánh chết Độc Giao công tử được lan truyền nhanh chóng. Trong lúc nhất thời, cả Đông Kiếm Các đều nhốn nháo.

“Thằng nhóc này muốn gặp Tứ Đại Tiềm Long khiêu chiến sao?”

“Tứ Đại Tiềm Long có ghi chép về việc vượt qua cảnh giới đánh chết Võ giả Huyền Nguyên Cảnh, bây giờ Tiêu Trần làm như vậy chắc chắn là chứng minh cho thế nhân rằng Đông Kiếm Các cũng có Tiềm Long xuất thế của chính mình.”

“Chỉ là hắn có thể thành công sao? Vượt qua cảnh giới giết địch, đây cũng không phải là chuyện một thiên kiêu bình thường có thể làm được. Sự chênh lệch giữa hai đại cảnh giới đều là một trời một vực. Cả Đông Dương vực cũng chỉ có Tứ Đại Tiềm Long mới có thể vượt qua cảnh giới giết địch mà thôi.”

Phần đông đệ tử đều nói vậy, thậm chí còn có một ít đệ tử, sau khi thông qua đủ loại cách để mượn Thanh Vũ ưng của Kiếm Các, vội vàng tiến về Thiên Phong thành.

Trong ngày hôm đó, liên tục có Thanh Vũ ưng bay từ Đông Kiếm Các ra, trên lưng mỗi Thanh Vũ ưng đều có vài tên đệ tử hoặc trưởng lão ngồi. Biến đổi như vậy khiến võ giả xung quanh Đông Kiếm Các đều không hiểu ra sao, không biết Đông Kiếm Các muốn làm cái gì, điều động nhiều đệ tử trưởng lão như vậy, đây là bọn họ muốn phát động chiến tranh sao?

Họ cũng không biết quyết định của bản thân ở Đông Kiếm Các đã gây ra chấn động mạnh như thế, thậm chí không ai biết rằng ngay cả ba người Thương Vân lúc này cũng đã bí mật chạy tới Thiên Phong thành, chẳng qua họ không hiện thân mà thôi. Họ cũng muốn tận mắt nhìn thấy rốt cuộc Tiêu Trần có phải là Tiềm Long đứng đầu mà Đông Kiếm Các vẫn hằng mong đợi hay không.

Một đường chạy như bay, gần ba bốn canh giờ sau, Tiêu Trần đã tới Thiên Phong thành rồi.

Hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Độc Giao công tử, nhưng trước khi xuất phát, Thương Huyền đã vận dụng lực lượng của Đông Kiếm Các giúp Tiêu Trần tìm ra chỗ của Độc Giao công tử. Mà lúc này, ngay khi hai người vào thành, thành chủ Thiên Phong thành cũng đã báo tin với Tề Nghiên.

Phát động tất cả lực lượng Đông Kiếm Các tìm kiếm một người, đương nhiên sẽ không khó để tìm thấy. Sau khi xác định được vị trí của Độc Giao công tử, thành chủ Thiên Phong thành nhìn về phía Tề Nghiên rồi nói: “Ngươi xem, khi nào thì chúng ta động thủ được đây?”

Dù sao thì Thiên Phong thành cũng chỉ là một thành nhỏ, cho nên tu vi của thành chủ cũng chỉ mới là Huyền Nguyên Cảnh nhập môn, giống với Độc Giao công tử vậy. Đó chính là nguyên nhân vì sao hắn xin giúp đỡ từ Đông Kiêm Các, nếu không hắn ta đã sớm tự mình ra tay diệt sát Độc Giao công tử rồi.

Cung kính hỏi Tề Nghiên xong, về phần Tiêu Trần, một người là ngoại môn đệ tử chỉ có tu vi ở Hoàng Cực Cảnh, đương nhiên hắn sẽ bị thành chủ phớt lờ.

Không để ý tới thành chủ, Tề Nghiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần nói: “Khi nào thì động thủ đây?”

“Ngay bây giờ đi.”

Không muốn kéo dài thêm thời gian, hiện tại lập tức chuẩn bị động thủ. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của thành chủ, đoàn người đi vào một tiểu viện bình thường trong thành, nơi này là chỗ ẩn thân của Độc Giao công tử ở Thiên Phong thành. Từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác gì nhà của những gia đình bình thường cả.

“Nơi này chính là chỗ ở của Độc Giao công tử.” Thành chủ nói.

“Sư đệ, ngươi hãy thể hiện đi.” Nghe câu nói của thành chủ, Tề Nghiên mỉm cười, hơn nữa còn lui về sau từng bước, thể hiện ý tứ rất rõ ràng rằng nàng ta sẽ không nhúng tay vào.

Nhìn động tác của Tề Nghiên, thành chủ cảm thấy có hơi mông lung, đây là tình huống gì? Đánh chết Độc Giao công tử, chẳng lẽ không phải là nội môn đệ tử Tề Nghiên động thủ, mà là để cho một gã ngoại môn đệ tử động thủ sao?