Có thể nói Tiêu Trần được gửi gắm kỳ vọng lớn như vậy là bởi vì Đông Kiếm Các quả thực rất cần một Tiềm Long xuất thế, muốn đối đầu với Tứ Đại Tiềm Long thì chỉ có trình độ ngang với tuyệt thế thiên kiêu thì mới có thể làm được.
Cũng đừng cho rằng hiện tại Tứ Đại Tiềm Long chỉ có thể áp chế Đông Kiếm Các ở bên ngoài. Theo thời gian trôi, dần dần, dưới sự trưởng thành của Tứ Đại Tiềm Long, Tứ Đại Cự Đầu khác sẽ hoàn toàn ngăn chặn được Đông Kiếm Các. Khi Tiềm Long xuất uyên hóa thành Chân Long, nếu Đông Kiếm Các không có Chân Long của chính mình thì biết lấy cái gì mà chống lại đây?
Xa thì không nói, dựa theo tốc độ lớn dần của Tứ Đại Tiềm Long, tin tưởng không bao lâu nữa họ sẽ thăng cấp nội môn, đến lúc đó liệu nội môn của Đông Kiếm Các cũng sẽ nghênh đón tình huống giống như ngoại môn hay không? Bị Tứ Đại Tiềm Long áp chế, mà nội môn sau đó sẽ ra sao? Những đệ tử nòng cốt bị áp chế hoàn toàn, đến cuối cùng, dưới sự áp bức của Tứ Đại Tiềm Long, toàn bộ Đông Kiếm Các còn không thể ngẩng đầu lên nổi?
Không có Tiềm Long của chính mình, sớm muộn gì thì Đông Kiếm Các cũng phải xuống dốc. Về điểm này, Thương Huyền đã sớm hiểu được nên mới có thể yêu mến Tiêu Trần như vậy, chỉ hy vọng hắn có thể giơ cao lá cờ của Đông Kiếm Các, “long tranh hổ đấu” với Tứ Đại Tiềm Long kia một trận, duy trì Đông Kiếm Các vạn năm không lụi tàn.
Biết được kỳ vọng của Thương Huyền về bản thân mình, trong lòng Tiêu Trần cũng hiểu được tình huống của Đông Kiếm Các hiện giờ có hơi bất ổn. Đừng nghĩ rằng bây giờ nó còn chưa ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng chờ đến ngày Tiềm Long xuất uyên hóa thành Chân Long, nếu Đông Kiếm Các không có Chân Long của chính mình thì e là thật sự phải rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Thương Huyền đợi ở nơi này hai canh giờ, sau đó ba người Tiêu Trần cáo từ rời đi, bọn họ vốn dự định sẽ mời đám người Mạc Kiệt uống rượu ở Vô Trần cư vào đêm nay, nhưng Tần Hằng và Tề Nghiên lại cố tình theo tới. Không còn cách nào, hắn cũng đành dẫn theo hai người họ vào Vô Trần cư.
Vào đêm, mọi người ngồi ở trong sân uống rượu, nói chuyện phiếm. Tần Hằng thật ra không đáng sợ như Tề Nghiên, hắn ta rất hiền lành, ngay sau đó đã đánh chén vô cùng hòa hợp với đám người Mạc Kiệt.
Uống tới tận đêm khuya mọi người mới lần lượt tản đi, mà Tiêu Trần cũng đã rơi vào mộng đẹp.
Hắn cũng không tu luyện gì cả, hắn đã tu luyện khổ cực một năm rồi, tối nay Tiêu Trần dự định thả lỏng một chút cho thư thái. Cứ một mực tu luyện khổ cực cũng chẳng đem lại lợi ích gì, phải có một lần nghỉ ngơi mới là phương pháp tu luyện tốt nhất.
Tiêu Trần cũng không hề biết khi hắn đang ngủ say, lúc này, ở một nơi yên tĩnh bên ngoài môn phái, hai người Tần Hằng và Tần Thủy Nhu đang đi cùng với nhau.
Sóng vai hành tẩu ở ngoại môn vào đêm khuya, Tần Hằng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ liếc nhìn về phía Tần Thủy Nhu: “Thủy Nhu, đã đến giờ rồi, mấy ngày trước phụ thân còn đặc biệt truyền tin cho ta, để ta đưa muội trở về...”
“Ca, ta không muốn gả cho Mộc Thanh...” Nghe Tần Hằng nói lời này, Tần Thủy Nhu ngẩn người, nàng nói, gương mặt hiện lên vẻ quật cường.
Thế mà Tần Hằng lại là ca ca của Tần Thủy Nhu, điểm này Tiêu Trần không hề biết, đám người Mạc Kiệt cũng không biết, Tần Thủy Nhu chưa từng nói với người khác về chuyện này.
Phải gả cho Mộc Thanh, Tần Thủy Nhu và Mộc Thanh trong lúc đó còn có hôn ước sao? Nghe câu nói của Tần Thủy Nhu, Tần Hằng thản nhiên nói: “Thủy Nhu, không phải là muội thích sư đệ rồi đấy chứ?”
Tần Hằng mở miệng hỏi thẳng thừng. Đối với câu hỏi này, Tần Thủy Nhu không trả lời, cũng không phản bác, hiển nhiên là cô thừa nhận. Thấy thế, Tần Hằng bất đắc dĩ thở dài, mọi chuyện có hơi phiền phức rồi. Đương nhiên, đối với Tần Thủy Nhu, đương nhiên là Tần Hằng hy vọng nàng và Tiêu Trần có thể ở bên nhau, nhưng không có cách nào cả, phụ thân đã ra quyết định thì rất khó thay đổi.
Khẽ thở dài một hơi, Tần Hằng dùng vẻ mặt phức tạp nói với Tần Thủy Nhu: “Thủy Nhu, hẳn là muội phải biết việc này đã không còn đường lùi, nhiều nhất là có thêm thời gian một tháng, nếu muội còn không chủ động trở về thì chắc chắn là phụ thân sẽ tới Đông Kiếm Các. Nếu muội thật sự thích Tiêu Trần thì... muội cứ cho hắn lần đầu tiên đi, chung quy thì vẫn tốt hơn so với Mộc Thanh.”
Tần Hằng vừa nói xong câu này, lúc này Tần Thủy Nhu đã ngẩn ngơ, sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Ca, cho ta... thời gian nửa tháng nữa đi, đừng để phụ thân tới. Đến lúc đó ta sẽ tự mình trở về.”
Dường như nàng đã làm ra một quyết định nào đó. Nghe Tần Thủy Nhu nói lời này, Tần Hằng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn ta biết muội muội của hắn ta suy nghĩ cái gì, Tần Hằng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, im lặng gật đầu xem như đồng ý.
Không ai biết trong một đêm này Tần Hằng và Tần Thủy Nhu đã nói những gì. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Trần bước ra khỏi phòng, hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nét tươi cười.
“Tứ Đại Tiềm Long áp Kiếm Các, điều này chỉ e là tồn tại trong ảo tưởng mà thôi.”
Dứt lời, Tiêu Trần nói với hai nàng Thanh Dao và Thanh Lạc rằng hắn có việc phải đi ra ngoài một ngày để hai nàng không phải lo lắng rồi lập tức một mình một người tới nội môn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tự mình đi vào nội môn. Đã trở thành ngoại môn đệ nhất nhân, Tiêu Trần ở Đông Kiếm Các tự nhiên cũng không phải là hạng người vô danh, rất nhanh đã có nội môn đệ tử nhận ra thân phận của hắn. Hắn hỏi han một phen, sau khi biết được chỗ ở của Tề Nghiên, Tiêu Trần trực tiếp đăng môn.
Tề Nghiên không nghĩ tới Tiêu Trần lại chủ động tìm tới mình, ở trong sân, nhìn Tiêu Trần trước mặt thì Tề Nghiên tươi cười hỏi: “Làm sao vậy, sao hôm nay lại chủ động đưa tới cửa, không phải ngươi rất sợ hãi khi ở cùng một chỗ với ta hay sao?”
Tiêu Trần chủ động tìm tới cửa, điều này làm cho Tề Nghiên cảm thấy vô cùng kỳ quái. Đối với việc này, Tiêu Trần nở một nụ cười xấu xa nói: “Sao có thể thế được, một đại mỹ nhân như sư tỷ, ta còn hận không thể ngày ngày dính chặt vào sư tỷ nữa kìa…”
Vừa nói, ánh mắt hắn còn dâm đãng liếc nhìn thứ hùng vĩ trên ngực Tề Nghiên.
“Tiểu sư đệ, nếu ngươi muốn chết thì cứ nói rõ, sư tỷ nhất định sẽ thành toàn cho ngươi...” Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trần, tươi cười trên mặt Tề Nghiên càng sáng lạn hơn, chỉ có điều lãnh ý trong mắt cũng không ngừng ngưng tụ.
Hắn biết rõ điểm dừng ở đâu, nếu lại trêu chọc nữa thì chắc chắn là Tề Nghiên sẽ nổi giận. Lúc này, Tiêu Trần không nói giỡn nữa, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với Tề Nghiên: “Sư tỷ, ta muốn nhận một nhiệm vụ...”
“Tiếp nhận nhiệm vụ sao? Tiếp nhận nhiệm vụ mà ngươi còn chạy tới nội môn làm gì? Không phải là ngoạn môn cũng có nhiệm vụ hay sao.” Nghe câu nói của Tiêu Trần, Tề Nghiên nghi hoặc nói.
“Ngoại môn không có nhiệm vụ mà ta sẽ tiếp nhận.”
“Không có? Ngươi phải nhận nhiệm vụ gì?”
“Ta nhận nhiệm vụ truy sát võ giả Huyền Nguyên Cảnh.”
Hắn nói rõ ràng mục đích đến đây. Chỉ có điều, nghe câu nói của Tiêu Trần, Tề Nghiên cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn có ý gì? Phải nhận một nhiệm vụ truy sát Võ giả Huyền Nguyên Cảnh? Tên nhóc này điên rồi sao?
Phản ứng đầu tiên chính là Tiêu Trần điên rồi. Võ giả Hoàng Cực Cảnh lại đòi đi đồ sát Võ giả Huyền Nguyên Cảnh, không phải điên thì là gì nữa, rõ ràng là tự đi tìm cái chết mà.
Đối với sự kinh ngạc của Tề Nghiên, Tiêu Trần vẫn bình tĩnh như trước, hắn nói: “Thế nào sư tỷ, có phải nên giúp ta sắp xếp một chút? Tốt nhất là không cần quá lôi thôi, chính là kiểu trong vòng một ngày phải thu phục được ấy.”
Ngay từ đầu nàng còn chưa hiểu rốt cục thì Tiêu Trần có ý gì, nhưng ngay sau đó, Tề Nghiên đã phục hồi tinh thần, Tiêu Trần làm như vậy, rõ ràng là nhắm đến Tứ Đại Tiềm Long đó.
Họ đều ở cảnh giới Hoàng Cực Cảnh, còn có ghi chép về việc vượt qua một đại cảnh giới đánh chết Võ giả Huyền Nguyên Cảnh, mà nay Tiêu Trần cũng muốn khiêu chiến Võ giả Huyền Nguyên Cảnh. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, Tiêu Trần đây là muốn chứng minh với thế nhân rằng Đông Kiếm Các cũng có Tiềm Long xuất thế của chính mình.