Chương 2: Chân long của Tiêu Gia

Tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất trần, cũng không lấy làm lạ khi Tiêu Trần trở thành đối tượng được đông đảo thiếu nữ chú ý, trong mắt các nàng ánh lên vẻ si mê. Đối với những thiếu nữ này, tướng mạo vẫn chưa phải điểm trọng yếu, quan trọng là khí chất của Tiêu Trần, có vẻ như là bẩm sinh, các nàng sẽ không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.

Đi ra ngoài rèn luyện ba năm, Tiêu Trần cũng đã từ một thiếu niên mười lăm tuổi trở thành một thanh niên tuổi tròn mười tám, sự non nớt khi xưa đã biến mất. Hắn cưỡi Xích Diễm mã, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bây giờ Tiêu Trần chỉ muốn về nhà đoàn tụ cùng phụ mẫu thật nhanh, ba năm ly biệt hẳn là phụ mẫu phải mong ngóng biết bao.

Trong lòng có chút vội vã, thời điểm trên đường Tiêu Trần tiến đến đại trạch của Tiêu gia, trong lúc lơ đãng, Tiêu Trần nghe nói hai đại gia tộc liên hợp với Giác Sơn Tông nhằm hủy diệt Tiêu gia, đồng thời cũng biết hết thảy sự tình đều do Trần Mộ Tuyết ở phía sau chỉ đạo.

Vốn cũng không phải bí mật gì, lúc này đây, Tiêu gia đang phải đi đến thời khắc tồn vong, đương nhiên là có không ít người đang nghị luận chuyện này.

Biết được tình hình của gia tộc, ánh mắt Tiêu Trần lóe lên một tia lạnh lẽo, có điều cũng chỉ vẻn vẹn trong một chớp mắt, sau đó hắn lại khôi phục sự bình tĩnh. Trong lòng Tiêu Trần vui mừng nghĩ, may mà bản thân trở về, nếu không thì thật sự phiền toái.

Không chần chừ thêm giây phút nào, Tiêu Trần trực tiếp tiến về đại trạch của Tiêu gia. Cùng lúc đó ở bên trong đại trạch, người Tiêu gia đã không còn đường lui, lúc này cũng chuẩn bị liều mạng đánh cược một lần.

Dù sao đều không có đường sống, thay vì giơ tay chịu trói thì chi bằng liều chết một trận, mặc dù hy vọng xa vời nhưng cũng còn hơn là không làm gì.

Bầu không khí mười phần căng thẳng, mà ngay lúc hai bên chuẩn bị động thủ, từ bên ngoài cửa lớn của Tiêu gia, Tiêu Trần mang sắc mặt vô cùng bình tĩnh sải bước đi đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt mọi người đều quay về phía Tiêu Trần. Ban đầu đám người còn không nhận ra Tiêu Trần đã về, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mắt. Nhưng rất nhanh phụ thân Tiêu Kình đã nhận ra nhi tử của mình, lúc này trên mặt ông ta lộ vẻ kích động gọi: “Trần Nhi…”

Trần Nhi? Theo lời này của Tiêu Kình, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, vậy mà Chân Long của Tiêu gia lại trở về ngay lúc này…

Sắc mặt đám người phía Mã gia, Trần gia vô cùng khó coi, không ngờ Tiêu Trần lại trở về. Trần Mộ Tuyết cũng nhìn Tiêu Trần chậm rãi đi tới với vẻ phức tạp.

Hắn vẫn anh tuấn như cũ. Không, lúc này Tiêu Trần còn anh tuấn hơn so với ba năm trước đây, khí chất càng thêm hấp dẫn người khác. Trong mắt Trần Mộ Tuyết không tự chủ hiện lên sự si mê, chỉ là rất nhanh liền bị thay thế bởi hận thù băng lãnh. Tiêu Trần cự tuyệt nàng ta, hắn là gã nam nhân đầu tiên cự tuyệt nàng ta.

Không để ý đến những người khác, Tiêu Trần đi thẳng tới trước mặt phụ thân, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, hắn mở miệng nói: “Phụ thân…”

“Con… Trần Nhi, con… đi mau, lập tức rời khỏi Lĩnh Sơn quận, sau này cũng không cần quay lại nữa.”

Thực ra đối với chuyện Tiêu Trần trở về, Tiêu Kình vui mừng khôn xiết, có điều nghĩ lại tình thế bây giờ Tiêu gia phải đối mặt, Tiêu Trần trở về quả thực chính là tự chui đầu vào lưới.

Thiên phú của Tiêu Trần vô cùng nghịch thiên, nhưng tuổi tác chỉ mới mười tám, làm sao có thể chống lại Giác Sơn Tông được chứ? Cho nên còn chưa kịp vui mừng, Tiêu Kình vội vã thúc giục Tiêu Trần rời đi, đồng thời còn kéo Tiêu Trần để bảo vệ phía sau lưng mình, không cho Trần Mộ Tuyết có cơ hội làm nhi tử của ông ta bị thương.

Trong lòng Tiêu Kình rất rõ, bất luận kẻ nào của Tiêu gia cũng đều có thể chết, duy chỉ có Tiêu Trần là không thể, bởi vì hắn là Chân Long của Tiêu gia, chỉ cần Tiêu Trần còn sống, Tiêu gia vẫn còn hy vọng.

Vốn định dùng tính mạng của mình để yểm hộ Tiêu Trần rời đi, nhưng ngay thời khắc Tiêu Kình chuẩn bị liều chết một trận, Tiêu Trần lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai ông ta, sau đó bước ra từ sau lưng Tiêu Kình, ngữ khí ôn hòa nói: “Phụ thân, nơi này giao cho con đi, con có thể giải quyết.”

Trong lời nói cũng không hề có ý khẩn trương chút nào, cũng không đợi Tiêu Kình đáp lời, Tiêu Trần cất bước đi thẳng tới trước mặt Trần Mộ Tuyết. Nhìn nữ nhân có ý đồ hủy diệt Tiêu gia này, sắc mặt Tiêu Trần vẫn không hề bận tâm.

“Thật ra, ba năm trước ta đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy…”

Đối với tất cả những chuyện hôm nay Trần Mộ Tuyết làm ra, Tiêu Trần cũng không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn đã đoán được hết thảy từ lâu, Trần Mộ Tuyết chính là một nữ nhân như vậy.

Nghe Tiêu Trần nói lời này, Trần Mộ Tuyết nghiến chặt hàm răng: “Cứ coi như ngươi đoán được thì đã sao? Hôm nay tất cả người Tiêu gia đều phải chết…”

Tiêu Trần lạnh nhạt khiến Trần Mộ Tuyết vừa giận dữ lại vừa cực kỳ si mê. Hắn chính là một tên nam nhân như vậy, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể mặt không đổi sắc, dường như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn, từ nhỏ đã là như thế.

Hận thù và si mê giằng co trong ánh mắt, không thể phủ nhận, cho tới bây giờ trong lòng Trần Mộ Tuyết vẫn còn yêu thích Tiêu Trần, bởi vì hắn là nam nhân mà Trần Mộ Tuyết vừa gặp đã say. Còn Thẩm Minh, xét từ bất kỳ một phương diện nào đều không thể so sánh với Tiêu Trần.

Nhìn ra vẻ phức tạp trong mắt Trần Mộ Tuyết, Tiêu Trần khẽ thở dài rồi nói: “Muốn biết tại sao lúc trước ta cự tuyệt ngươi không?”

“Bởi vì thời gian ngươi thổ lộ cùng ta, ngươi đã dan díu cùng với Mã Nguyên. Hơn nữa ta còn biết, sở dĩ ngươi và Mã Nguyên phát sinh quan hệ là bởi vì Trần gia ngươi muốn liên minh cùng Mã gia. Một nữ nhân vì lợi ích mà có thể hi sinh chính thân thể của mình, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng lời thổ lộ của ngươi sao?”

Tiêu Trần không hề kích động chút nào vì hành động của Trần Mộ Tuyết, từ đầu đến cuối Tiêu Trần đều mang gương mặt lạnh nhạt. Mà nghe những lời này từ Tiêu Trần, hai người Trần Mộ Tuyết và Mã Nguyên ở bên phe Mã gia đều biến sắc.

Nhất là Mã Nguyên, thân là thiếu chủ của Mã gia, lúc này hắn không thể tin được nhìn về phía Tiêu Trần nói: “Ngươi… ngươi đã biết từ lâu?”

“Hầy, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.” Nghe Mã Nguyên nói lời này, Tiêu Trần cười nhạt nói.

Từ lúc bắt đầu hắn đã biết chuyện của Trần Mộ Tuyết và Mã Nguyên, cho nên xưa kia Tiêu Trần cũng không có một tia hảo cảm nào đối với Trần Mộ Tuyết, tất nhiên không có khả năng tiếp nhận lời thổ lộ của nàng ta.

Bị Tiêu Trần vạch trần mối quan hệ giữa mình và Trần Mộ Tuyết trước mặt mọi người, cảm giác được ánh mắt âm u của Thẩm Minh, trong lòng Mã Nguyên trầm xuống.

Xong đời rồi, bây giờ có ai không biết Trần Mộ Tuyết là nữ nhân của Thẩm Minh? Nếu như lúc này hắn ta biết sự tình năm đó, Mã Nguyên đã có thể đoán trước kết cục bi thảm của mình.

Trong lòng hoảng sợ, đồng thời một sự hận thù tự nhiên sinh ra. Tất cả đều do Tiêu Trần, nếu không phải vì Tiêu Trần, làm sao Thẩm Minh biết được những điều này? Trong mắt tràn đầy sát ý, Mã Nguyên trực tiếp lấy ra một thanh đại phủ, đột nhiên vọt về phía Tiêu Trần, trong miệng tức giận quát lên:

“Nói xằng bậy, Tiêu Trần, ta giết chết ngươi...”

Đột nhiên hắn ta tấn công về phía Tiêu Trần, mà đối mặt với công kích của Mã Nguyên, dưới chân Tiêu Trần khẽ động, nghiêng người tránh khỏi đón đánh của Mã Nguyên. Sau đó Tiêu Trần đá mạnh một cước, trúng vào phần bụng của Mã Nguyên.

Một ngụm máu phun ra, lúc này cả người hắn đều quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Trần.

Từ trên cao nhìn xuống Mã Nguyên, Tiêu Trần nhàn nhạt nói: “Ai cho ngươi lá gan động thủ với ta? Trước kia ngươi chỉ là một con kiến hôi ở trước mặt ta, bây giờ cũng giống như vậy.”