Chương 3: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Hắn vốn không để Mã Nguyên vào mắt, chỉ có tu vi Khai Mạch Cảnh đại thành cùng với chút thực lực ít ỏi ấy thì hắn ta không thể nào chống đỡ được một đòn của Tiêu Trần. Phải biết rằng ba năm trước lúc Tiêu Trần gần mười lăm tuổi, hắn đã thành công vượt qua Khai Mạch Cảnh từ lâu.

Hắn đánh bại Mã Nguyên chỉ với một đòn duy nhất. Cùng lúc đó, Thẩm Minh vẫn luôn im lặng lúc này cũng mở miệng nói:

“Ngươi chính là Chân Long của Tiêu gia, là thiên tài hơn người được lưu truyền ở Lĩnh Sơn quận?”

Thẩm Minh đã từng nghe qua tên của Tiêu Trần. Không chỉ riêng hắn ta, ngay cả cao tầng của Giác Sơn Tông cũng từng nghe được danh tiếng của Tiêu Trần. Ấy là chuyện hiển nhiên, từ khi Tiêu Trần còn nhỏ, hắn đã thể hiện tài năng thiên phú, làm cho người khác không tài nào theo kịp. Cao tầng của Giác Sơn Tông vốn muốn thu nhận Tiêu Trần làm đệ tử, nhưng đáng tiếc ba năm trước Tiêu Trần đã ra ngoài xông pha, đến tung tích cũng không rõ. Giác Sơn Tông không thể nào tìm thấy hắn.

Xưa nay tất cả chỉ là nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy Tiêu Trần thực sự. Không ai có thể phủ nhận được rằng, so về mọi phương diện thì Tiêu Trần đều xuất sắc hơn Thẩm Minh. Cũng chính vì lý do ấy mà Thẩm Minh càng cảm thấy khó chịu trong người. Nhất là khi hắn ta thấy được vẻ phức tạp trong ánh mắt của Trần Mộ Tuyết thì sự khó chịu càng tăng thêm nhiều lần.

Ánh mắt Thẩm Minh hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn ta lạnh lùng nói:

“Trước mặt ngươi, Mã Nguyên là sâu kiến. Tuy nhiên ngươi có biết hay không, ngươi ở trước mặt ta cũng không khác sâu kiến là bao…”

Hắn ta không để Tiêu Trần vào mắt. Dù cho thiên phú hơn người của Tiêu Trần là thật thì năm nay hắn cũng chỉ tròn mười tám tuổi. Liệu một nam nhi mười tám tuổi có thể đạt tu vi cao đến mức nào? Nhiều nhất cũng chỉ đạt được Khai Mạch Cảnh tiểu viên mãn mà thôi. Còn hắn ta, mặc dù đã hai mươi tám tuổi nhưng tu vi cũng đã đến Hoàng Cực Cảnh nhập môn.

Sau này thì không dám nói, nhưng dù sao tại thời điểm này, Thẩm Minh có niềm tin hắn ta có thể đánh bại Tiêu Trần một cách dễ dàng, bởi vì hắn ta đã tu luyện hơn mười năm so với Tiêu Trần.

Hắn ta chuẩn bị đích thân ra tay dạy dỗ Tiêu Trần thì lại có người bước đến trước mặt. Một đệ tử của Giác Sơn Tông ở phía sau Thẩm Minh chủ động đứng ra nói:

“Sư huynh, tiểu tử này không đáng để huynh đích thân ra tay, cứ để đệ dạy dỗ hắn.”

Người vừa lên tiếng cũng là một đệ tử nội môn của Giác Sơn Tông, thực lực kém xa Thẩm Minh nhưng dù sao tu vi của hắn ta cũng đã đạt đến Khai Mạch Cảnh đại viên mãn. Nghe hắn nói vậy, Thẩm Minh im lặng suy nghĩ một lát rồi ra vẻ nói:

“Được, nhưng ngươi cũng không nên chơi chết hắn, giữ lại hơi thở cuối cùng cho ta.”

Tự cảm thấy mình có thể dạy dỗ Tiêu Trần, tên đệ tử kia lập tức tiến đến trước mặt hắn. Hắn ta rút một thanh kiếm dài trong tay ra khỏi vỏ, khuôn mặt cười giễu nói:

“Chân Long Tiêu gia à, ngươi cũng chỉ có thể diễu võ giương oai ở thế tục mà thôi. Những kẻ như ngươi ở Giác Sơn Tông ta cũng chỉ là một trong hàng vạn đệ tử bình thường. Hôm nay để ta dạy dỗ ngươi đạo lý làm người là như thế nào…”

Vừa dứt lời, tên đệ tử này trực tiếp đâm ra một kiếm. Mũi kiếm hướng thẳng vào yết hầu của Tiêu Trần. Thấy vậy, Tiêu Kình đứng phía sau lập tức hét lên:

“Trần Nhi, cẩn thận…”

Ông ta vô cùng tin tưởng nhi tử của mình. Tuy nhiên đệ tử của tông môn tuyệt đối không thể so sánh với Mã Nguyên và những người khác. Tông môn được trời ưu ái ban cho ưu thế tu luyện. Hơn nữa người có thể trở thành đệ tử của tông môn đều phải vượt qua các vòng chọn lựa nghiêm ngặt. Vì thế, nếu ở cùng một cảnh giới thì chiến lực của đệ tử tông môn đều mạnh hơn các võ giả bình thường.

Ông ta không tự tin Tiêu Trần có thể đỡ lấy một kiếm này. Nhưng ngay lúc đó, khi Tiêu Kình vừa dứt lời thì tất cả mọi người xung quanh đều thấy Tiêu Trần chỉ dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng chặn lại thanh kiếm dài đang hướng đến của tên đệ tử.

Với hai ngón tay, đòn tấn công của tên đệ tử đã bị chặn lại. Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt hoài nghi. Nhưng không đợi đến khi bọn hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Trần đã lập tức đá một cước, đạp tên đệ tử ấy trực tiếp bay ra ngoài.

Vẫn là một đòn, cho dù đối mặt với đệ tử của tông môn thì Tiêu Trần vẫn chỉ dùng một chiêu đánh bại kẻ địch, xử lý người này một cách gọn gàng.

Thấy vậy, sáu tên đệ tử Giác Sơn Tông khác đi theo Thẩm Minh cũng đồng thời ra tay, miệng tức giận quát lớn:

“Tiểu tử, có phải ngươi muốn chết không? Dám đả thương đệ tử Giác Sơn Tông ta. Hôm nay ta xem ai có thể cứu nổi ngươi.”

Đám người này cũng không cần thể diện mà sáu người trực tiếp vây lấy tấn công một mình Tiêu Trần. Thấy mọi chuyện như vậy, khuôn mặt Tiêu Trần cũng lộ vẻ châm chọc nói:

“Giác Sơn Tông các người đúng là môn tông lớn có bản lĩnh nhỉ. Lấy nhiều địch ít lại còn có thể nói một cách đường đường chính chính như thế, hôm nay thực sự là lĩnh giáo…”

“Muốn chết…”

Nghe Tiêu Trần nói vậy, sáu tên đệ tử Giác Sơn Tông đồng thời hét lớn rồi bắt đầu tấn công.

Đối mặt với vòng vây sáu người, chỉ thấy nạp giới trong tay Tiêu Trần lóe lên quang mang, ngay sau đó trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm dài màu bạc.

Hắn cầm thanh kiếm dài trong tay, trong nháy mắt khí tức trở nên sắc bén. Nếu như nói lúc trước Tiêu Trần còn là một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ thì lúc này hắn đã bộc lộ tài năng.

“Nạp giới…”

Nhìn thấy trên người Tiêu Trần thế mà lại có nạp giới, Thẩm Minh thầm kinh ngạc, sợ hãi nói.

Nạp giới này không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Thế lực lớn giống như Tiêu gia, Trần gia, Mã gia thì chỉ sợ trong toàn bộ gia tộc cũng chỉ có được hai nạp giới. Mà nhìn khắp Giác Sơn Tông cũng chỉ có trưởng lão và những đệ tử ưu tú như hắn ta mới có thể sở hữu nạp giới riêng. Hắn ta không ngờ trên người Tiêu Trần vậy mà lại có nạp giới.

Hắn ta có chút kinh ngạc vì Tiêu Trần mang theo nạp giới bên người. Tuy nhiên vào lúc Thẩm Minh giật mình, kinh hãi thì Tiêu Trần đã bị sáu người vây lấy, triển lộ ra một mặt nghịch thiên của hắn.

Phải biết rằng từ khi Chân Long của Tiêu gia còn nhỏ, Tiêu Trần không chỉ thể hiện tốc độ tu luyện nghịch thiên mà chiến lực của hắn cũng không kém cạnh. So với những người khác cùng cảnh giới thì từ nhỏ Tiêu Trần đã cho thấy tư thái vô địch.

Sáu tên đệ tử của Giác Sơn Tông, ba người đạt đến Khai Mạch Cảnh đại viên mãn, ba người đạt đến Khai Mạch Cảnh tiểu viên mãn. Một đội hình như thế không thể nào xem thường. Nhưng dù sao ở trước mắt Tiêu Trần thì bọn hắn vẫn không có gì đáng bận tâm. Gần như chỉ vừa đối mặt, hai bên đã lập tức phân định rõ ai cao, thấp.

Thanh kiếm dài trên tay, cũng không biết Tiêu Trần thi triển kiếm pháp gì nhưng tất cả đều là những kiếm pháp rất cơ bản: đâm, quét,... Tuy nhiên những kiếm pháp mà ai cũng từng tu luyện qua ở trên tay Tiêu Trần lại giống như thay đổi thành một thứ gì đó khác biệt, uy lực cũng tăng lên mấy lần.

Hắn sử dụng những chiêu kiếm pháp cơ bản để chiến đấu với sáu tên đệ tử. Mỗi nhát kiếm được đâm ra đều có góc độ cực kỳ xảo quyệt, đồng thời tốc độ của nhát kiếm cũng cực nhanh, lực lượng vô cùng lớn.

“Sao có thể như vậy? Tại sao những kiếm pháp cơ bản này lại có được uy lực như thế…”

Một tên đệ tử Giác Sơn Tông kinh ngạc, căn bản không tin uy lực của các chiêu kiếm pháp cơ bản này lại mạnh mẽ đến mức đó.

“Không có gì là không thể, nếu có thì chỉ có thể là các ngươi không có kiến thức.”

Tiêu Trần nghe được câu nói của tên đệ tử, hắn thờ ơ trả lời, sau đó quét kiếm trực tiếp đánh bại tên đệ tử này.

Sau khi thành công đánh bại được một người, cục diện tiếp theo cũng không có gì bất ngờ. Trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ, sáu tên đệ tử của Giác Sơn Tông đã bị Tiêu Trần cường thế quét ngang.

Sáu người liên thủ cũng không thể hạ gục Tiêu Trần. Lúc này, bên phía Giác Sơn Tông chỉ còn lại một mình Thẩm Minh. Thẩm Minh nhìn đám người nằm rạp dưới đất kêu rên, sắc mặt âm trầm. Cùng lúc đó, Tiêu Trần nhàn nhạt mở miệng nói:

“Trò đùa nhàm chán đến đây là kết thúc được rồi. Lần này ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu các ngươi vẫn không màng sống chết thì lần tiếp theo sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy.”

Lời này của Tiêu Trần rõ ràng là muốn nói với Thẩm Minh. Nghe vậy, Thẩm Minh lập tức nổi giận. Hắn có ý gì? Tiêu Trần nói vậy là hoàn toàn không coi hắn ta ra gì hay sao?