Lĩnh Sơn quận là một trong mười tám quận thuộc quyền quản lý của Lăng Phong quốc, bên trong Lĩnh Sơn quận có tam đại gia tộc, theo thứ tự là Tiêu gia, Mã gia và Trần gia.
Hiện giờ, một trong tam đại gia tộc là Tiêu gia đã lâm vào hoàn cảnh bấp bênh, mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ Chân Long của Tiêu gia.
Mười tám năm trước, gia chủ hiện tại của Tiêu gia là Tiêu Kình vui mừng khi sinh được một nhi tử đặt tên là Tiêu Trần. Nghe đồn lúc người này sinh ra, trời giáng điềm lành, cũng quả thực là từ nhỏ Tiêu Trần đã thể hiện ra tốc độ tu luyện có thể nói là nghịch thiên.
Mười lăm tuổi hắn đã hoàn thành Trúc Cơ, đạt tới Khai Mạch Cảnh. Tốc độ nhanh chóng này, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ lịch sử ở Lĩnh Sơn quận cũng không ai có thể xuất sắc đến vậy.
Thiên phú kinh khủng như thế, cộng thêm thân phận thiếu chủ Tiêu gia cùng với diện mạo tuấn tú của hắn, trong lúc nhất thời Tiêu Trần trở thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ ở Lĩnh Sơn quận, trong đó bao gồm đại tiểu thư của Trần gia, Trần Mộ Tuyết.
Cùng thuộc tam đại gia tộc, Trần Mộ Tuyết và Tiêu Trần có thể nói là môn đăng hộ đối nhất trong mắt mọi người. Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là khi Trần Mộ Tuyết chủ động bày tỏ tình cảm với Tiêu Trần thì lại bị Tiêu Trần cự tuyệt ngay tại chỗ. Sau đó, Tiêu Trần một mình rời khỏi Lĩnh Sơn quận lang bạt khắp nơi, đến nay đã hơn ba năm nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Tiêu Trần rời đi, bởi vì bị Tiêu Trần cự tuyệt mà Trần Mộ Tuyết sinh lòng thù hận. Một tháng trước, khi được tông môn mạnh nhất Lĩnh Sơn quận là Giác Sơn Tông nhìn trúng, Trần Mộ Tuyết bắt đầu trả thù Tiêu gia.
Ba năm, hận thù trong lòng Trần Mộ Tuyết cũng không hề vơi bớt, ngược lại còn khắc sâu trong lòng nàng ta. Vừa nhớ tới cảnh bị Tiêu Trần cự tuyệt, Trần Mộ Tuyết thề rằng nhất định phải tiêu diệt Tiêu gia, khiến Tiêu Trần hối hận cả đời.
So ra thì thiên phú của Trần Mộ Tuyết kém hơn Tiêu Trần, nhưng về thân phận và dung mạo, nàng ta cũng là mỹ nữ nhất đẳng. Ở Lĩnh Sơn quận, dường như không có bất kỳ nữ tử nào có thể sánh được với nàng ta. Một thiên chi kiêu nữ như nàng mà lại bị Tiêu Trần lại cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không chút lưu tình.
Còn nhớ rõ năm đó khi nàng ta bộc lộ tình cảm với Tiêu Trần, Tiêu Trần chỉ nói với nàng ta một câu: “Chúng ta không thích hợp...”
Chỉ một câu nói như vậy, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần, ngay ngày hôm sau Tiêu Trần lập tức rời khỏi Lĩnh Sơn quận.
Hận thù chôn sâu trong lòng nàng ta cũng đã ba năm, mà hôm nay rốt cục Trần Mộ Tuyết cũng ra một đòn trí mạng đối với Tiêu gia. Tại phủ đệ của Tiêu gia lúc này, bảy tám đệ tử Giác Sơn Tông do Trần Mộ Tuyết cầm đầu, còn có Trần gia cùng với một đám cường giả Mã gia vây kín người của Tiêu gia.
Đối mặt với Trần gia, Mã gia cộng thêm một Giác Sơn Tông đột kích, đương nhiên Tiêu gia không thể chống cự. Lúc này, một đám cường giả Tiêu gia do gia chủ Tiêu Kình cầm đầu mang sắc mặt căng cứng nhìn về phía Trần Mộ Tuyết.
Nàng ta vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng dưới vẻ ngoài xinh đẹp này lại ẩn chứa sự tàn nhẫn vô cùng. Hít sâu một hơi, Tiêu Kình nhìn về phía Trần Mộ Tuyết nói:
“Thật sự phải làm tới bước đường này sao? Đã ba năm rồi, ngươi vẫn không buông tha cho Tiêu gia chúng ta?”
Sớm biết hận thù của Trần Mộ Tuyết đối với Tiêu Trần, nghe Tiêu Kình nói những lời này, Trần Mộ Tuyết lạnh lùng cười nói:
“Buông tha? Trước đây khi Tiêu Trần cự tuyệt ta, ta đã nói rồi. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến toàn bộ Tiêu gia các ngươi phải chết hết...”
Không thể buông tha cho Tiêu gia, dù là một con chó của Tiêu gia, Trần Mộ Tuyết cũng phải chém giết hết sạch. Dứt lời, Trần Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía một người tuấn tú bên cạnh.
Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, hắn mặc một bộ trường bào màu đen, diện mạo có chút ôn nhu.
Thân mật kéo cánh tay thanh niên, Trần Mộ Tuyết cười quyến rũ:
“Minh ca, huynh đã đáp ứng với ta...”
“Yên tâm đi Mộ Tuyết sư muội, hôm nay nhất định phải tiêu diệt Tiêu gia.” Nghe Trần Mộ Tuyết nói vậy, Minh ca cười nói.
Tên đầy đủ của Minh ca là Thẩm Minh, hắn là một trong thập đại đệ tử nội môn nội môn của Giác Sơn Tông, năm nay hai mươi tám tuổi, một thân tu vi đã đạt tới Hoàng Cực Cảnh nhập môn.
Tu luyện võ đạo bắt đầu từ Trúc Cơ Cảnh, sau đó là Khai Mạch Cảnh, Hoàng Cực Cảnh, Huyền Nguyên Cảnh, Địa Minh Cảnh, cuối cùng là Thiên Nhân Cảnh. Mà mỗi một cảnh giới lại chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, tiểu viên mãn và đại viên mãn.
Hai mươi tám tuổi đã đả thông một thân linh mạch bước vào cấp độ Hoàng Cực Cảnh, thiên phú của Thẩm Minh quả thực rất tốt, cũng khó trách hắn có thể trở thành thập đại đệ tử nội môn của Giác Sơn Tông.
Trong lòng thích Trần Mộ Tuyết cho nên Thẩm Minh mới ra mặt giải quyết Tiêu gia cho Trần Mộ Tuyết.
Nghe Thẩm Minh trả lời như vậy, nụ cười trên mặt Trần Mộ Tuyết càng thêm xán lạn, mà người của Tiêu gia thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Là tông môn mạnh nhất Lĩnh Sơn quận, ở trước mặt Giác Sơn Tông, Tiêu gia là một tồn tại giống như con kiến hôi vậy, tiện tay là có thể hủy diệt.
Mà bây giờ, mặc dù Giác Sơn Tông chỉ có một đám đệ tử như Thẩm Minh đến đây, tu vi thực lực có thể kém hơn cường giả thế hệ trước của Tiêu gia, nhưng đừng quên bên cạnh còn có Mã gia và Trần gia như hổ rình mồi. Hơn nữa, nếu hôm nay bọn hắn làm tổn thương đến tính mạng của đệ tử Giác Sơn Tông, một ngày nào đó trưởng lão Giác Sơn Tông tất nhiên sẽ giáng xuống, đến lúc đó mới thật sự là tai họa ngập đầu.
“Aiz, chẳng lẽ trời muốn diệt Tiêu gia ta?” Một gã lão nhân của Tiêu gia ngửa mặt lên trời thở dài. Đối mặt với cục diện trước mắt, bọn hắn không nhìn thấy một chút hy vọng nào. Hơn nữa chuyện đã đến nước này, quận vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đã âm thầm chấp nhận chuyện Tiêu gia bị tiêu diệt.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của đám người Tiêu gia, trong lòng Trần Mộ Tuyết cười lạnh không thôi. Tiêu Trần, ba năm trước ngươi cự tuyệt ta, nhưng ngươi có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không, ha ha...
Toàn bộ người ở Lĩnh Sơn quận đều biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, đó chính là Tiêu gia sắp bị diệt môn. Việc này đã lan truyền ra ngoài từ lâu, mà ngay khi tất cả mọi người đặt ánh mắt ở đại trạch của Tiêu gia, từ trên quan đạo ngoài Lĩnh Sơn quận thành, một thanh niên anh tuấn áo trắng như tuyết, tóc dài bay bay cưỡi Xích Diễm mã chạy tới.
Dung mạo thanh niên cực kỳ tuấn lãng, mày kiếm tinh mục, giữa hai hàng lông mày như có một tia ung dung nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác giống như mây trắng trên trời, không nhiễm chút bụi trần.
Mái tóc dài đen như mực dùng một dải lụa màu đỏ buộc lên, khi làm gió nhẹ thổi qua, tóc dài phấp phới theo gió.
Một đường phi nước đại, khi còn cách Lĩnh Sơn quận thành có mấy dặm, trên mặt thanh niên hiện lên một nụ cười nhạt. Hắn nhìn tòa thành trì vô cùng quen thuộc nói:
“Ba năm rồi, không biết phụ thân, mẫu thân của ta có khỏe không...”
Dứt lời, hai chân thanh niên nhẹ nhàng kẹp lại, Xích Diễm mã chạy vào trong thành.
Nộp mười kim tệ, thanh niên thành công tiến vào trong thành. Dọc theo đường đi, hắn nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc xung quanh, thong thả chạy về phía Tiêu gia.
Ba năm rồi, cuối cùng hắn cũng trở về. Không sai, thanh niên đang tiến vào thành lúc này chính là Chân Long của Tiêu gia đã biến mất ba năm, Tiêu Trần, người được ca ngợi là một trong thập đại thiên kiêu có khả năng làm chấn động Lăng Phong quốc này.
Xa cách ba năm rốt cuộc cũng trở lại, trên mặt Tiêu Trần lộ ra một nụ cười như có như không. Bởi vì diện mạo anh tuấn nên ánh mắt của đông đảo thiếu nữ trên đường phố cũng bị Tiêu Trần hấp dẫn. Nam tử tuấn lãng, khí thế phi phàm như vậy, tự nhiên các nàng cũng bị chìm sâu trong sự hấp dẫn này.