Chương 26: Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang

Chương 26

Hôm nay hắn không dẫn cô ra ngoài ăn, kéo tay cô xuống phòng ăn của công ty. Da mặt cô tuy không mỏng nhưng bao ánh mắt nhìn vào cũng khiến cô bối rối, mặt hồng lên. Hắn vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay không nhìn cô nhưng cũng biết cô lúc này thế nào. Khoé miệng hắn khẽ cong lên càng tăng thêm vẻ quyến rũ, đẹp trai. Các chị em nhìn thấy vẻ mặt của hắn trong lòng cũng nổi lên vô số ý nghĩ khác thường. Nhưng sự thật nghiệt ngã đã ở trước mắt. Hoa đã có chủ.

Đi trong thang máy không một tiếng động dù có rất nhiều người đang đứng. Thang máy vừa mở mọi người vội vã đi ra, thi thoảng có người không quên trộm liếc về phía hai người.

Hắn cùng cô bước vào phòng ăn, mọi người lại thì thầm nhỏ to, vài ánh mắt chị em hướng về phía này. Cô ngồi xuống, ăn đi lấy đồ ăn đến, Hoài Ngọc và Yến Nhi cùng Trường Sơn cũng xuống đến nơi. Yến Nhi vô tư gọi "chị Ninh" một tiếng rồi xông vào bàn ăn ngồi cùng. Trường Sơn kê thêm một chiếc bàn cho rộng rãi. Chẳng mấy chốc hắn trở về, hai khay đồ ăn mỗi khay phải gấp đôi lượng thức ăn mang đến. Một chai sữa ngô đặt bên cạnh cho cô. Cô lau sạch đũa thìa cho mọi người. Vui vẻ chuyện trò. Hắn đặt khay đồ ăn lớn trước mặt cô. Ngồi xuống đối diện. Vị trí này vừa hay bên cạnh Yến Nhi.

-Chỗ này có ai ngồi chưa? Có thể cho tôi ngồi đây được không?

Mọi người hướng mắt về phía tiếng nói, là phó tổng thường ngày khó thấy ở nhà ăn. Không ngờ hôm nay cũng đang bưng một khay thức ăn, tay còn lại cầm một chai nước chanh muối ướp lạnh.

-Anh ngồi đi không có ai cả. - Yến Nhi lên tiếng.

Sau đó mọi người bỗng không ai nói với ai nhìn sang hắn. Hắn cười cười:

-Chỗ trống, cứ tự nhiên.

Cố Trấn Huỳnh ngồi vào trong bàn ăn, mỉm cười lễ độ. Mọi người bỏ phần ăn của mình ra.

-Ăn cơm thôi, mọi người.

Cô không nhịn nổi cơn đói đang biểu tình trong bụng. Nên nhanh chóng nhập cuộc. Hắn nhìn cô ăn không kiêng dè mỉm cười, tinh thần hưng phấn liếc sang Cố Trấn Huỳnh.

Cố Trấn Huỳnh thật sự bất ngờ rồi. Nhìn phần cơm lớn trước mặt cô và tốc độ ăn nhanh chóng của cô không kiềm chế được hỏi:

-Bình thường em vẫn ăn thế sao?

Mọi người nhìn sang Thắng Ninh.

- Haha, chuyện thường thôi phó tổng. Ăn nhiều mới có sức.

Cô nuốt xong miếng cơm che miệng haha một tiếng rồi nói. Sau đó lại tiếp tục ăn. Cố Trấn Huỳnh đỡ tay lên trán. Cô nàng này đúng là khác người.

Mọi người không tiếp tục đề tài này nữa nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình. Trần Vũ Hạo thi thoảng lại gắp miếng sườn xào sang cho cô rồi nhìn sang anh Cố nào đó ý bảo: thấy chưa, nhìn đi, đây là người của tôi. Cô ấy thoải mái ăn đồ tôi gắp cho.

Anh Cố bên kia đầu bàn mỉm cười lễ độ nhưng cảm giác như làm người ta bỗng rét run người. Hắn ăn xong nhanh chóng rồi lễ độ đi trước rồi. Mấy người cũng theo phép chào hỏi rồi thôi. Hắn nhìn cô ăn uống no nê, cằm còn dính hạt cơm. Yến Nhi ngồi đối diện cô nhìn vậy khẽ cười thầm, dáng ăn của cô thô tục không nói, ăn lại để cơm dính ở cằm nữa đúng là xấu hổ. Thế nhưng một giọng cười bật lên vui vẻ bên cạnh. Đúng là của Trần Vũ Hạo, sau đó một bàn tay đàn ông vươn ra lấy đi hạt cơm kia. Trên gương mặt cũng vui vẻ đắc ý như vừa làm được một việc gì đó công thành danh toại, mãn nguyện tự hào.

Yến Nhi không hiểu nổi chuyện này thì có gì mà đắc ý đến thế. Cố Trấn Huỳnh đi ra gần đến cửa nghe tiếng cười vang thì quay lại nhìn thấy một màn kia. Mọi người cũng theo hướng này mà nhìn lại.

- Nghe nói kia là giám đốc phòng marketing.

- Đẹp trai quá.

- Hai người họ có quan hệ gì mà thân thiết thế?

- Cô gái kia là thực tập sinh phòng kế toán. Chắc chắn quan hệ không bình thường. Nhìn có vẻ như người yêu.

- Chắc có lẽ.

Mọi người thì thào nhỏ to xung quanh không làm hắn thấy bối rối ngược lại càng thêm thích thú. Cô vừa ăn xong hắn vươn tay sang lấy hạt cơm xong mới định thần lại biết chuyện gì xảy ra. Nói nhỏ giọng:

- Anh làm gì thế?

Sau đó cô đánh vào cổ tay anh.

- Tôi thấy mặt em bẩn, làm sạch thôi mà em lại đánh oan cho tôi.

Yến Nhi và mọi người trong bàn thấy hai người xưng hô rất kỳ lạ, nhưng hành động thân thiết cũng không dám xen vào mà lặng lẽ thu dọn khay thức ăn rồi đi ra. Lúc sau không biết Tiểu Hổ từ đâu bê một đĩa táo và nho được mang lên. Ba người kia ăn vài miếng rồi lên phòng nghỉ trưa. Hai người ngồi ở đây mặc kệ bao ánh mắt thi thoảng "vô tình" lướt qua. Mấy chị em phòng kế toán cũng đi lên phòng.

- Nghe nói nông trang mà cuối tuần mọi người đến gặp phải chút vấn đề về an toàn. Mọi người đã biết chưa?

Cô không ngờ hắn lại nói vấn đề này nên hơi sửng sốt. Sau đó mới kịp phản ứng lại.

- Nghe nói là lần này xuống chấm dứt hợp đồng. Chúng tôi chỉ cần đối chiếu số liệu, về công ty các chị xử lý phần còn lại.

- E là không đơn giản thế đâu. Cuối tuần tôi sẽ đi cùng em.

- Anh bên phòng marketing đi làm gì chứ?

- Bí mật. Ăn quả này đi.

Hắn vừa nói vừa nhét quả táo vào tay cô. Sau đó đứng dậy.

- Đi thôi!

- Anh lên trước đi. Em muốn ngồi đây nghỉ trưa hít thở cho thoáng.

- Được rồi vậy anh lên trước.

Hắn nháy mắt với cô một cái rồi bước đi siêu sái. Cô ngồi thừ người nghĩ ngợi lung tung. Lần này xuống nông trang còn muốn hỏi chủ trang một số chuyện từ hồi xưa. Hắn đi theo như vậy có phải quá bất tiện không. Nhưng cô cũng không thể cản nổi hắn. Thôi cứ xuống để biết. Sau này tìm ngày đi một mình tới cho tiện, đi cùng công ty cũng không dễ hoạt động.

Nghĩ thông suốt, cô ăn hết trái cây trên bàn lại mua thêm một ít ô mai, đồ ăn vặt để shipper mang đến. Sau đó thì lên phòng.

Hắn đi ra ngoài, buổi trưa giờ này không có bóng người. Ngoài trời ánh nắng giao mùa oi ả, khô khốc. Một người phụ nữ sành điệu bước vào. Nhìn thấy hắn dáng người toả ra mùi vị đầy nam tính thì đứng hình mấy giây. Sau đó cô nàng nhanh chóng vọt lên theo:

- Giữ thang máy giúp tôi với!

Cô hớt hải chạy vào thang máy nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô không kiềm chế được há hốc miệng ra rồi.

- Này cô có đi không?

Hắn ngón tay còn nhấn giữ thang nhìn cô gái váy đỏ rực rỡ bên ngoài đang thất thần ngây ngốc đứng ngay giữa cửa thang máy thì không kiên nhẫn hỏi.

- Có, tôi vào chứ. Xin lỗi.

Cố Việt Mỹ cúi gằm xuống rồi đi vào trong. Mặt đỏ nóng bừng lên rồi.

Nhìn hắn bấm thang máy ở tầng sáu đúng là tầng của cô. Người này là ai? Sao trước giờ cô chưa từng thấy. Trên cổ cũng không đeo biển tên hay thẻ chức vụ gì nên cô nghĩ rất có thể là khách hàng của công ty.

Chẳng qua bao lâu thang máy một lèo đi lên trên tầng sáu. Hai người cùng bước ra. Lúc này Cố Việt Mỹ mới hỏi:

- Anh... anh cũng lên tầng sáu à?

- Tôi làm việc ở tầng sáu.

- Anh là...

- Tôi mới đến làm việc.

- Bảo sao tôi cũng làm ở đây mà không biết. Tôi là trưởng phòng phát triển sản phẩm. Ở ngay bên phòng kia.

Cố Việt Mỹ giơ tay ra e thẹn mà lịch sự làm quen. Chưa có một người đàn ông nào lại khiến cô bối rối như vậy.

Hắn nhìn cô cười một tiếng rồi lễ độ bắt hờ tay cô một cái rồi chào đi vào phòng. Nhìn theo bóng lưng vững vàng kia, tim cô nhảy loạn lên rồi. Không ngờ chỉ bắt tay thôi cũng khiến cô đỏ mặt. Cô chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt đã nóng bừng. Cố Việt Mỹ không ngờ cũng có ngày bản thân lại e thẹn với một người đàn ông. Một sáng không đi làm việc, trong công ty lại xuất hiện soái ca siêu phẩm như thế.

ps: Drama sắp tới rồi. Mình viết hơi kiểu không ra thời gian biểu nào vì toàn là tranh thủ ban đêm thôi, ban ngày mình bận nhiều việc, con cái cơm nước gà chó các thứ lặt vặt. Nhưng mà tốn thời gian phết. Hhuhu. Mọi người thông cảm nha. Bao giờ hết dịch con lớn chủ động được thời gian thì sẽ ra chương đều. Mọi người thương mình thì nhớ cho mình xin ít tương tác cho mình đỡ cảm thấy cô đơn nha. Yêu đơn phương nó đau lòng lắm hihiihi. <3 mọi người!