Điều khiến hắn hài lòng nữa là tác phẩm "Xuân Thu Bút" của Đường Văn Văn gần đây không tập trung vào vụ án xảy ra ở Ngân hàng Kim Quy.
Vụ chuyển khoản bất hợp pháp hoàn toàn không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Những tin tức kiểu này rất khó thu hút sự chú ý và các ngân hàng cũng không sẵn sàng để lộ những vụ bê bối của chính họ.
Có một vài bài báo về việc một nữ nhân viên của Tòa nhà Kim Quy tự tử bằng cách nhảy lầu nhưng cũng không có bức ảnh nào về việc hắn hăng hái làm việc nghĩa, mà căn bản cũng không có nhiều sự chú ý.
Hầu như tất cả mọi con mắt đều bị thu hút bởi một sự kiện có liên quan đến hắn nhưng không ai biết gì về hắn cả.
Đó là, trong khoa khối u của Bệnh viện Khôi Hỷ Thước, có nhiều trường hợp cải thiện đột ngột hoặc thậm chí hồi phục một cách khó giải thích!
Tính thời gian một chút thì đó chính là mười ngày trước, kể từ ngày hắn đến đây để sửa chữa gen của các bệnh nhân.
Mặc dù mười ngày không đủ để nhiều bệnh nhân nặng có thể hồi phục như trước nhưng cũng đủ để hầu hết mọi người có dấu hiệu cải thiện.
Rất nhanh sau đó đã có một số phóng viên chú ý đến sự việc này, Đường Văn Văn chắc chắn cũng nằm trong số đó.
Mạnh Phi thậm chí còn nghi ngờ rằng nữ phóng viên xinh đẹp đến Khôi Hỉ Thước cho hắn ăn cũng chỉ là tiện đường mà thôi.
Các phóng viên đã đi sâu tìm hiểu và thấy rằng hầu hết tất cả các trường hợp có biểu hiện cải thiện kỳ lạ đều tập trung ở các phòng từ 1 đến 23 của khoa ung bướu.
Họ không chỉ phỏng vấn những trường hợp này nhiều lần hay đi xin giấy khám bệnh từ bác sĩ mà một số phóng viên thậm chí còn trả tiền để những bệnh nhân này làm thêm các xét nghiệm.
Kết luận thật sự có tính gây sốc: hầu như tất cả bệnh nhân ở những phòng này đều có chuyển biến tốt, thậm chí đại đa số còn đã được chữa khỏi!
Một số người gần như đã từ bỏ điều trị sắp sửa về nhà nằm chờ chết, thế nhưng họ đều chuyển biến tốt và gần như phục sinh.
Mặt khác, từ phòng 24 đến 60 thì có thể nói là hoàn toàn chẳng có chuyển biến gì đáng kể. Một số người được điều trị hiệu quả, một số thì chuyển biến xấu, một số tử vong và một số vẫn vật vã chống chọi, nói chung là trước thế nào thì giờ thế ấy.
Tin tức bom tấn này đã nổ ra và khu điều trị khối u trên tầng 5 của Bệnh viện Khôi Hỷ Thước đã trở thành một địa điểm thu hút nhiều người nổi tiếng trên mạng.
Một số người còn tổ chức cho người nhà bệnh nhân khởi kiện tập thể bệnh viện Khôi Hỷ Thước với lý do bệnh viện lợi dụng những bệnh nhân này để làm các thí nghiệm y khoa không rõ nguồn gốc mà bệnh nhân không hề hay biết.
Nhưng mặt khác, có người lại muốn tìm đủ mọi cách để được nhận vào phòng 1 đến phòng 23 lầu 5.
Người ta nói rằng những chiếc giường ở đây thậm chí đã được bán với giá hơn 50.000 đồng Thanh Mang bởi những kẻ cơ hội.
Bệnh viện kiên quyết phủ nhận rằng họ đã thực hiện bất kỳ phương pháp điều trị đặc biệt nào cho những bệnh nhân này.
Trong lòng Mạnh Phi có chút sợ hãi. Nếu có ai đó điều tra thêm, không chừng còn có thể đào được tới hắn.
Ở lối vào tòa nhà nội trú và hành lang, đâu đâu cũng có camera.
Mặc dù việc đến bệnh viện chữa bệnh không phù hợp với tính cách thận trọng của hắn nhưng lại phù hợp với lương tâm của hắn.
Hắn không muốn trở thành một bác sĩ và gánh lấy trách nhiệm nặng nề là cứu sống những người bệnh tật. Nhưng khi có khả năng như vậy trong tay mà không làm gì cả, hắn cảm thấy điều đó trái với lương tâm của mình.
Tương lai, hắn vẫn phải thường xuyên chữa bệnh cho mọi người nhưng hắn không còn có thể tập trung càn quét một số phòng lớn như thế này nữa.
Hắn quyết định mỗi lần đi ngang qua bệnh viện sẽ vào và chọn ngẫu nhiên một số giường bệnh mà thôi.
Khống chế số người, kiểm soát tỷ lệ. Mặc dù điều này là vô cùng bất công với những người không được lựa chọn nhưng thế giới này đã công bằng từ bao giờ chứ?
Đến tận khi bước ra ngoài, hắn mới phát hiện nơi mình đang ở thực ra là tầng 7 của khu nhà nội trú, khoa phẫu thuật thần kinh. Nơi chuyên điều trị bệnh thần kinh?
Không biết liệu ngày mai hắn có thể xuất viện hay không. Về mặt lý thuyết thì không thành vấn đề.
Hắn bắt đầu nhớ chiếc giường gỗ ọp ẹp và mùi gà cỏ mộc mạc ở nông trại Định Sơn.
Nhưng trước khi đi, còn một việc nữa hắn phải làm.
Hắn là một người rất trọng lời hứa. Dù lời hứa có thể không nhất định phải thực hiện nhưng ít nhất hắn cũng muốn cố gắng. Ngay cả khi lời hứa chưa từng nói ra khỏi miệng.
Hắn vẫn nhớ, nằm ở giường thứ tư tại phòng 24 khoa ung bướu là một chàng trai khôi ngô.
Nhưng vừa đến lượt điều trị cho cậu, thì cũng đúng lúc bắt đầu giờ thăm khám buổi sáng nên hắn bị y tá chặn lại.
Khi đó Mạnh Phi đã hứa trong lòng rằng ngày mai sẽ đến chữa bệnh cho cậu ta.
Nhưng đêm đó hắn ở lại Ngân hàng Kim Quy để quét tất cả các máy tính. Trưa hôm sau, lại bị Mục Sóc giam giữ vì đã nhận năm triệu Thanh Mang đồng được chuyển trái phép.
Và rồi tiếp tục hôn mê cho đến ngày hôm nay.
Vì lúc đó chưa thực hiện được, vậy thì trước khi rời khỏi bệnh viện này vào ngày mai, nhất định phải cứu người.