Chương 90: Kết Quả Không Thể Vãn Hồi

Lúc này, trong phòng không còn chỗ trống. Có rất nhiều người thân của bệnh nhân đang nằm trên băng ghế ngoài hành lang. Có người chỉ đơn giản là quấn mình trong một chiếc chăn và nằm trên mặt đất.

Chỉ là mọi người đã ngủ hết rồi. Giữa một chốn đông đúc như vầy, mọi người lại chìm vào giấc ngủ, bầu không khí có vẻ rất khác lạ.

Mạnh Phi giống như một vị thần chết, thận trọng đi lang thang giữa các giường trong phòng.

Cửa của các phòng bệnh đều chỉ khép hờ. Hắn nhanh chóng tìm được chiếc giường thứ tư của phòng 24. Nhưng tình hình có chút thay đổi, bấy giờ nơi này không có thanh niên nào cả, mà là một ông già.

Hắn thuận lợi chữa khỏi cho ông già, coi như là thành công hoàn toàn, rồi quay trở lại phòng trực của y tá. Lúc này y tá đang phân loại hồ sơ.

“Hơn mười ngày trước, bệnh nhân ở giường số 4 phòng 24 có phải là một thanh niên không? Tôi từng nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng có nhờ tôi làm chút chuyện nhưng tôi quên lưu lại thông tin liên lạc của cậu ấy rồi.

Cô có số liên lạc của cậu ấy hay gì đó không?"

Y tá nhìn lên và thấy Mạnh Phi Phi đang mặc áo bệnh nhân. Dù không phải là gương mặt quen thuộc trong khoa ung bướu nhưng cô cũng đoán được là bệnh nhân của khoa khác nên không nghi ngờ gì.

"À, tất nhiên là tôi nhớ. Cậu ấy rất đẹp trai. Thật đáng tiếc."

Cô y tá mỉm cười nhưng giọng điệu thì trở nên lạnh lùng.

"Thông tin liên hệ thì có... nhưng anh vẫn cần sao?

Cậu ấy qua đời rồi."

"Qua đời rồi sao?"

Trái tim của Mạnh Phi lệch một nhịp.

"Chà, cậu ấy qua đời cách đây ba ngày."

Ba ngày trước, khi mình còn hôn mê? Thực sự đã qua đời rồi sao. Mạnh Phi nghĩ thầm.

Có vẻ như chuyện này không thể có một kết thúc khác rồi. Dù hệ thống BUG mạnh nhất của hắn có mạnh đến đâu cũng không thể hồi sinh người chết.

Bất ngờ này khiến lòng hắn hoảng sợ, hắn rất muốn lao ra ngoài hít thở không khí.

Không giống như Tòa nhà Kim Quy, tòa nhà này nên rất cũ. Nền nhà vẫn còn là nền xi măng.

Điều kỳ diệu là mặc dù được làm bằng xi măng nhưng bề mặt lại tỏa sáng như đá cẩm thạch được đánh bóng.

Đây là ánh sáng được đế giày của bệnh nhân đi lại nhiều năm đánh thành?

Sàn bóng loáng giống như một tấm gương vặn vẹo, ánh sáng và bóng tối lập lòe phản chiếu giống như những bóng ma trôi nổi trong hành lang này.

Mạnh Phi đi dọc hành lang dài đến điểm cuối.

Cuối cùng là loại cửa sổ bằng gỗ có bản lề mà hắn hay thấy ở kiếp trước khi còn nhỏ. Gió lạnh bên ngoài đập vào cửa sổ như sóng vỗ, ầm ầm.

Gió lùa vào qua khe cửa sổ thổi bay cái nóng bức trong phòng, lại như gáo nước lạnh dội lên trán.

Hắn chợt cảm nhận được nhưng lời X đã nói: “Tất cả những cái chết chỉ có một hung thủ.

Đó là ngươi!"

Logic nhảm nhí này cực kỳ khó hiểu.

Hiện hắn có khả năng chữa khỏi mọi bệnh nan y. Nói cách khác, tất cả những cái chết vì bệnh nan y trên thế giới này đều là do hắn thấy chết mà không cứu.

Nếu trước mặt hắn có một cái nút, chỉ cần ấn vào là chữa được hết bệnh nan y, hắn nhất định sẽ ấn.

Nhưng bây giờ hắn thực sự không thể. Nếu hiện tại hắn cứu chữa tất cả mọi người trong bệnh viện này, thì hình ảnh của hắn trên máy quay sẽ xuất hiện trên các tờ báo lớn.

Thêm vào đó, hắn chữa khỏi cho bệnh viện này là không đủ. Còn bao nhiêu bệnh nhân hấp hối nữa đang chờ hắn ở khắp các bệnh viện trên thế giới?

Hắn thà chuyển nhượng hết năng lực chết tiệt này cho bất cứ ai cho rồi.

Tất nhiên, khả năng chữa lành bệnh tật của người khác được trao cho người khác, còn khả năng bổ máu cho bản thân thì vẫn phải giữ lại.

Hắn đã trở thành thủ phạm duy nhất của cái chết. Hắn đã trở thành thần chết.

Hắn chợt nhận ra rằng càng nghĩ về điều đó, hắn càng có suy nghĩ giống X!

Mình nên sống theo ý riêng của mình!

Mình có quyền kiểm soát bản thân. Nếu muốn làm, mình sẽ làm, nếu muốn chơi, mình sẽ chơi, nếu muốn ngủ, mình sẽ ngủ, muốn chữa bệnh cho ai thì chữa.

Mình có làm gì cũng không cần tham khảo thêm ý kiến của bất kỳ ai. Miễn là không làm tổn thương ai thì mình không nợ ai bất cứ điều gì.

Cái gọi là năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều hoàn toàn vô nghĩa, giống như tổng thống Mỹ kiếp trước luôn cho rằng nắm đấm mạnh thì có trách nhiệm đánh toàn bộ thế giới vậy.

Năm phút sau, Mạnh Phi đã bỏ mặc tất cả các bệnh nhân và nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại với tâm trạng thoải mái.

Nghĩ nhiều hơn về những điều hạnh phúc. Ví dụ như Ngả Đình, không biết cô ấy đang làm gì? Không cần hỏi, đang ngủ.

Hắn nhấp vào ứng dụng Nữ Thần, thầm nghĩ, nếu nữ cảnh sát gửi cho mình nhiều tin nhắn như vậy trên WeChat, thì có thể là trên ứng dụng Goddess cũng có không? Trước nay cũng quên xem.

Quả nhiên trên này cũng có khá nhiều chấm đỏ. Tuy nhiên, chúng không phải do Ngả Đình gửi.

"Xin chào.”

“Đúng vậy.”

“Đừng bao giờ hỏi tuổi của phụ nữ!"

"Thực xin lỗi, giờ mới nhìn thấy."

Quả thực là có một mỹ nhân xinh đẹp đã gửi tin nhắn cho hắn qua ứng dụng Nữ Thần và đó không phải là Ngả Đình.

Chờ đã, ai đây?

Nữ Thần?

Nữ Thần Thanh Mang?!

Nữ Thần cũng có thể trả lời?

Thật buồn cười, ai đang chơi mình chứ gì?

Chờ đã, tại sao mình phải nghĩ rằng ai đó đang chơi với mình?

Mạnh Phi muốn yên lặng một chút.