Mười phút sau, khung cảnh trở nên rất ám muội.
Đường Văn Văn mang đến "thức ăn lỏng" đựng trong một hộp nhựa. Mạnh Phi muốn tự mình uống nó nhưng cô nàng nhà văn nhất quyết không cho. Cô phải ngồi đầu giường đút từng thìa cho hắn mới chịu.
Phải nói là, tóc của con gái, dù không biết là do tự thân hay mùi dầu gội nhưng khi hít vào khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng "thức ăn lỏng" không ngọt cũng không mặn, giống như một đống bột nhão vô vị dính chặt trong miệng thật khiến hắn muốn nôn ra.
Hắn nhớ bánh mì kẹp thịt gà nướng của McDonald.
Hắn nhớ món gà bỏng ngô của KFC.
Bất kỳ đồ ăn vặt nào cũng đều tốt hơn thứ đồ ăn lỏng này.
Nhưng nữ nhà văn xinh đẹp người ta đã tự tay mớm cho mi, mi hẳn là có thể từ chối?
Mạnh Phi uống hết một hộp "thức ăn lỏng", kìm lại cảm giác muốn nôn mửa, lưng dựa vào đầu giường há lớn miệng hớp lấy không khí, để khiến chúng rơi tự do bằng trọng lực.
Sau đó lại bắt đầu tán gẫu với một chủ đề bất tận. Mặc dù Mạnh Phi luôn cảnh giác nhưng đôi khi cũng không thể tự chủ mà để lộ nhiều thông tin.
Trong lòng hắn chỉ có thể than khóc, tiêu rồi, ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều chuyện đen đủi xuất hiện trên mặt báo.
Mãi cho đến khi người nhà bệnh nhân ở giường bên cạnh liếc mắt khó chịu, Đường Văn Văn mới miễn cưỡng vuốt tóc và "tan sở" về nhà.
Hiện cũng đã gần 12 giờ đêm. Ngay cả những phòng được thắp sáng suốt đêm, thì cũng đã bắt đầu vào giờ ngủ.
Sau khi điện thoại di động của Mạnh Phi bị Mục Sóc tịch thu nó đã được giao lại cho Ngả Đình. Ngả Đình cũng đã sớm trả lại cho hắn, cô đặt nó vào ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ trước giường bệnh hắn.
Điện thoại sập nguồn nhưng rất may là có cục sạc. Vừa cắm sạc vào, hắn thực sự cảm thấy một cảm giác hưng phấn.
Bởi vì hắn hiếm khi có cơ hội không kiểm tra điện thoại của mình trong bảy ngày liên tiếp. Lâu như vậy không dùng nên không khỏi có chút kích động.
Hắn thật mong chờ rằng sẽ có tin tức quan trọng nào trong bảy ngày qua, đồng thời cũng tò mò về những tin nhắn mà mình sẽ nhận được.
Mặc dù quy mô danh sách bạn bè của hắn khá hạn hữu nhưng vẫn có rất nhiều dấu chấm đỏ...
“Này, anh Mạnh, anh ổn chứ?
Nghe nói anh lại nhập viện sao?
Chiều mai, chúng tôi sẽ đến bệnh viện Khôi Hỷ Thước thăm anh."
Trần mập và một số anh em trong nhóm lỗ hổng đã gửi tin nhắn cách đây vài ngày.
Có lẽ lúc bọn họ đến bệnh viện thì hắn vẫn còn bất tỉnh nên không gặp được.
"Nghỉ ngơi thật tốt mau chóng khỏe lại!"
Nhìn lướt qua tin nhắn đã có thể nhận ra là do ông chủ lớn La An gửi đến... mau chóng khỏe lại = trở lại làm việc sớm một chút?
Đường Văn Văn cũng gửi đến một đống nhưng hắn không cần đọc, cuộc tán gẫu hôm nay là đã đủ lắm rồi.
Ngả Đình thì sao? Ngả Đình thì thế nào? Người phụ nữ lạnh lùng này đã gửi cho mình cái gì đây? Dường như là khá nhiều.
Hắn thản nhiên lật xem tin nhắn của người khác trước mà cố tình để lại tin nhắn của Ngả Đình cuối cùng.
“Anh đừng có lần nào cũng lấy mạng ra chơi như vậy được không?
Xả thân cứu người là việc của tôi tớ nhân dân chúng tôi, hiểu không?
Ha, tôi biết anh có thể tự hồi máu cho mình.
Nhưng tại sao anh lại suýt ngủm củ tỏi vậy?"
…
“Bác sĩ nói độc tố trong người anh đã được giải hết.
Nhưng tại sao anh không tỉnh lại?
Họ còn nói não anh dường như đã chịu một trận xung kích rất nghiêm trọng.
Giống như chấn thương sọ não.
Nhưng cũng không đến nỗi chết não...
Tôi đang nghĩ, nếu một người tứ cố vô thân như anh trở thành người thực vật thì ai nuôi đây?
Đây chẳng phải là đang gây thêm phiền phức cho quốc gia sao?
Vậy nên, đại ca à, mau tỉnh lại cho tôi nhờ đi."
Mạnh Phi đọc xong không nói nên lời.
Ai nuôi hả? Cô chứ ai.
Haha, ai là người cứ chiến tranh lạnh, không đếm xỉa đến hắn. Bây giờ, thấy cô gửi nhiều tin hắn đến như vậy, hắn cũng sẽ không thèm trả lời, coi như một khoái ý trả thù.
…
“Bác sĩ nói anh đang có dấu hiệu hồi phục.
Tôi vốn dĩ muốn đến thăm anh nhiều hơn.
Nhưng Đường Văn Văn nói rằng cô ấy sẽ trông chừng anh.
Được rồi, đã có cô ấy thì thôi. Tôi vốn cũng rất bận.
Sau khi tỉnh lại, nhớ gửi tin nhắn cho tôi ngay lập tức."
…
Ngoài mặt thì làm vẻ chẳng phải là chuyện gì lớn nhưng bên trong lại đầy ghen tuông.
Mạnh Phi càng đọc càng hài lòng.
Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc và sảng khoái không thể giải thích được. Như thể giữa đêm đông lặng lẽ đột nhiên vang lên bao nốt nhạc không báo trước.
Giống như đêm Giáng sinh đến sớm vậy.
Mạnh Phi không trả lời cô ấy ngay, hắn tắt WeChat và mở trang tin tức.
Hắn thầm nghĩ: Tôi đây không phải cố ý không trả lời cô.
Chỉ là bây giờ đã quá muộn, sợ rằng nó sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô mà thôi. Sáng mai hẵng nói.
Chỉ cần chưa nhắn tin lại thì một niềm vui không tên lại kéo dài trong lòng hắn.
Giống như cảm giác duy trì sự mong đợi ngọt ngào trước khi mở một món quà vậy.