Hóa ra là như vậy!
Mạnh Phi đã hiểu. Hắn đã hiểu lệnh trong tệp được mã hóa đó là gì rồi.
Nó chính là "mã lệnh tầng dưới cùng" dùng để vận hành vũ trụ này như tiền thân đã nói!
Nhưng một thứ như vậy thực sự sẽ rơi vào tay của một tên mã nông ngày ngày chỉ biết điều chỉnh BUG sao? Chuyện này có vẻ là một trò đùa hơi thái quá rồi!
Xét cho cùng, lịch sử ra đời của vũ trụ đã vào hàng chục tỷ năm có lẻ. Chẳng biết có bao nhiêu sinh vật thông minh đã sinh ra và bị tiêu diệt trong hàng chục tỷ năm này rồi.
Bất kỳ sinh vật thông minh nào cũng có thể phát hiện ra BUG tối thượng trong vũ trụ, vậy vũ trụ đã sớm bị phá vỡ hàng trăm triệu lần rồi ấy chứ, liệu nó có thể tồn tại cho đến bây giờ chắc?
Khoan đã, vũ trụ tồn tại mấy chục tỷ năm chỉ là trong kiếp trước của hắn chứ nào phải hiện tại.
Thế giới này không phải chỉ mới tồn tại hơn 8.000 năm sao?
Đây chỉ là lịch sử loài người của hành tinh này, chưa ai đề cập đến tuổi của toàn bộ vũ trụ.
Nhưng nếu vũ trụ này chỉ mới 8.000 năm tuổi, sự phát triển bùng nổ của công nghệ chỉ mới trong một trăm năm trở lại đây, sự xuất hiện của máy tính thì chỉ trong vòng 50 năm trở lại...
Đừng nói là… những vị thần sáng thế kia là một lũ mã nông nghèo khổ viết mã đầy BUG nha?
“Này, anh tỉnh rồi à?
Anh Mạnh!
Anh tỉnh chưa?
Sao không nói gì vậy?"
Suy nghĩ của Mạnh Phi bị cắt ngang bởi một giọng nói dịu dàng, dễ chịu và đầy cảm xúc mừng rỡ.
Sau đó, hắn mới nhận ra rằng mắt mình thực sự đang mở.
Chỉ là tất cả những gì hắn thấy là một mảnh đen nghịt.
Nhưng cũng giống như bình minh, bóng tối rút đi như thủy triều, một bức tranh mờ ảo không thể phân biệt xa gần dần hiện lên trong mắt hắn.
Dưới bức nền trắng như tuyết, có một bóng dáng xinh đẹp không rõ ràng.
Đây không phải là một cảnh thường thấy trong phim ảnh sao? Khi nhân vật chính tỉnh dậy trên giường bệnh, nữ chính đã đợi trước giường từ trước đó rất lâu.
Là Ngả Đình sao?
Không đúng, ngữ khí nói chuyện của cô nàng đó không được dịu dàng như vậy. Quả nhiên, nữ cảnh sát lạnh lùng đó không có ở đây. Người ở đây thực sự là một nhân vật mà hắn đã lâu chưa gặp, Đường Văn Văn.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Mặc chiếc áo len màu vàng chanh, chiếc áo sơ mi trắng như ánh trăng và khuôn mặt tròn trịa và đáng yêu, hình ảnh của một nhà văn, một phóng viên mạng trẻ trung trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt hắn.
Hắn biết rồi. Đường Văn Văn ở đây chỉ vì một lý do.
Đào sâu câu chuyện về vụ giao dịch trái phép của Ngân hàng Kim Quy và vụ nữ nhân viên rơi khỏi đỉnh tòa nhà Kim Quy giữa đêm khuya để viết tin!
Thôi thì cô nàng muốn viết gì thì viết, lần này hắn vẫn còn sống là may mắn lớn nhất rồi.
Sau khi thử cẩn thận cảm nhận, hắn thấy tất cả các bộ phận trên cơ thể mình khá bình thường. Mắt đã có thể chuyển động luôn rồi.
Hắn cố gắng hắng giọng và phát hiện mình không gặp vấn đề gì khi nói chuyện cả.
"Bây giờ là lúc nào?"
"Wow! Anh Mạnh, anh tỉnh thật rồi!"
"Sao vậy? Tình hình rất nguy hiểm sao? Tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Đình Đình nói rằng anh đã bị tiêm tetrodotoxin (nọc độc cá nóc), đáng lẽ là chết chắc rồi.
Nhưng bọn họ đã liên tục làm hô hấp nhân tạo và may mắn là anh thực sự đã thở lại.
Sau đó anh được đưa đến bệnh viện, đeo máy thở ba ngày, rồi bác sĩ nói anh không sao cả.
Thế nhưng không biết tại sao anh lại hôn mê.
Hôn mê đầy đủ một tuần luôn!"
"Hô hấp nhân tạo? Ngả Đình làm sao?"
Trong đầu Mạnh Phi hiện lên hình ảnh đẹp đẽ môi kề môi hô hấp nhân tạo với “nhân viên cứu hộ”, không nhịn được liếm môi một cái nhưng lại không cảm thấy bất kỳ mùi vị gì.
Loại phân cảnh thô tục kinh điển này không phải là dành cho nam chính đối với nữ chính sao? Sao đến lượt mình lại đảo ngược rồi?
Đường Văn Văn che miệng cười.
“Anh Mạnh, anh thực sự muốn biết sao.
Người đã hô hấp nhân tạo cho anh là bảo vệ ngoài cửa phòng anh đấy."
"Vậy sao, thế thì tôi thực sự nên cảm ơn anh ấy rồi."
Hắn dứt khoát kết thúc loại chủ đề đầy “hương vị” này.
"Đây là đâu?"
“Tất nhiên là bệnh viện Khôi Hỷ Thước.
Lúc anh gặp chuyện đã là buổi tối, nên đương nhiên là trực tiếp bị đưa tới đây.”
Sau khi hôn mê bảy ngày, vậy hiện tại đã là ngày 12 tháng 12.
Hắn vừa định ngồi dậy thì đột nhiên cảm thấy toàn thân không chút khí lực.
"Quét."
Dưới quá trình quét của hệ thống, cơ thể hắn không gặp vấn đề gì nhưng lượng đường trong máu thì hơi thấp.
Hắn đã không ăn gì một tuần rồi, tất cả đều được duy trì bởi việc truyền dung dịch tổng hợp của bệnh viện, hắn đột nhiên cảm thấy rất đói.
"Có gì ăn không?"
"Có."
Đường Văn Văn đưa mắt sang túi đồ ăn nhẹ đặc biệt của cô, thật sự là cô có rất nhiều đồ ăn vặt muốn chia sẻ với người anh trai này.
"Nhưng bác sĩ nói anh vừa mới tỉnh lại sau hôn mê, không thể ăn uống tùy tiện, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng cho bệnh nhân."
"Tôi ổn."
"Anh trai à, ngoan xíu đi, anh phải nghe theo lời bác sĩ. Tôi sẽ lấy đồ ăn cho anh."
"..."
Mạnh Phi cũng chỉ biết bất lực. Hắn không muốn bày ra loại dáng vẻ ăn uống thỏa thuê khác thường sau khi vừa tỉnh lại từ trận hôn mê bảy ngày liền, vậy chỉ còn cách giả bộ thôi.