Chương 81: Cậu Lộ Ra Điểm Yếu Rồi!

Nơi này cao hơn 50 mét, những chiếc ô tô đậu dưới con đường bên dưới trông chỉ to bằng viên đường thả vào cà phê.

Nếu Ngả Đình bắn cô ấy lúc này, bản thân khẩu súng không gây tử vong nhưng người sẽ ngã xuống ngay lập tức trở thành một bãi thịt nhầy nhụa.

Tất nhiên cô ấy không muốn Tiêu Hàm chết.

Căn cứ vào những gì Mạnh Phi nói, Tiêu Hàm đang bị phần tử dị năng điều khiển, cô ấy chính là nạn nhân.

Hơn nữa, nếu Tiêu Hàm chết, manh mối sẽ bị cắt đứt.

Ngả Đình cảm thấy tim mình như thắt lại trong cổ họng. Cô ấy thì thầm ở mức nhỏ nhất có thể vào bộ đàm trên cổ áo: “Gọi 119 ngay, báo rằng có người trên sân thượng tòa nhà Kim Quy muốn nhảy lầu tự tử.

Bảo bọn họ sắp xếp đệm hơi ở tầng dưới và chuẩn bị thang...

Các cậu quay trở lại tầng dưới của Tòa nhà Kim Quy, tìm mặt phía bắc của tòa nhà, cách góc đông bắc khoảng 30 mét.

Trước khi lính cứu hỏa đến, các cậu cũng cố gắng sắp xếp các bộ đệm ngay bên dưới luôn đi."

Cô ấy không có thời gian để giải thích đây là dị năng gì hay loại hình khống chế các thứ, v.v. Chỉ cần nói thẳng là tự tử và để sơ quan cứu hỏa xử lý.

“Đỡ người sao? Nơi này cao hơn 50 mét. Chúng tôi có thể tìm đệm ở đâu?"

Một trong những cấp dưới của cô ấy đáp lại. Anh ta không đến từ đội cứu hỏa, nhất thời cũng không biết làm thế nào để đỡ người nhảy lầu.

“Tự nghĩ cách đi!” Ngả Đình cũng không có phương án cụ thể. "Khi nào quay trở lại thì cho vài người lên sân thượng giúp tôi!"

Cho dù là đội cứu hỏa hay cấp dưới của cô ấy cũng đều không thể đến ngay lập tức, ngắn thì vài phút, lâu thì một tiếng.

Nhưng người thực sự muốn nhảy thì lại là chuyện trong nháy mắt.

Ngả Đình cảm thấy cô không thể ngồi xem, cô phải chủ động xuất kích. Cô nghĩ ra một cách.

Nhưng cô cần phải tiếp cận đối tượng thật lặng lẽ đến khoảng cách ít nhất là mười mét. Mà bây giờ cô đang ở cách xa người đứng sau cánh cửa ít nhất là hai mươi mét.

Không chừng nếu chạy nước rút có thể giải quyết khoảng cách mười mét. Vì vậy, cô ấy đã đẩy cửa ra một cách rất, rất cẩn thận, đảm bảo không gây bất kỳ tiếng động nào.

Nhưng vừa đẩy cửa bước ra, cô gái đang đứng trên lan can ở mép sân thượng đột ngột di chuyển và giơ một chân lên.

Sau đó cô ta kiễng chân, chống mũi chân xuống đất, nghiêng người, xoay cả cơ thể như múa ba lê, quay mặt vào phía trong sân thượng.

Nhìn thấy điều đó Ngả Đình thấp thỏm lau mồ hôi.

Cô gái kia đang đối mặt với cô. Đây là khuôn mặt vốn có vẻ hiền lành ít nói nhưng lúc này biểu hiện lại lạnh lùng đến lạ thường.

"Cô là Tiêu Hàm?"

Ngả Đình hỏi với giọng bình tĩnh hết mức có thể. Còn trong lòng thì đang tuyệt vọng gào lên: đừng nhảy, tuyệt đối không được nhảy!

"À, cô ấy đang ngủ. Tôi thì không phải cô ấy."

Cô ta lạnh lùng trả lời.

Cùng lúc đó, con mèo sọc ca rô xanh đang nói về giao dịch hoàn hảo đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn.

Chỉ trong ngăn ngắn vài giây, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.

"Nhóc con, cậu thực sự không nghiêm túc về việc hợp tác với tôi."

Mạnh Phi đoán rằng Ngả Đình đã tìm thấy Tiêu Hàm nhưng X cũng nhìn thấy Ngả Đình qua đôi mắt của Tiêu Hàm.

Hắn quyết định bỏ qua chuyện này và tiếp tục sống chết với X. Hắn càng cầm chân con rối này, X càng thiếu đi tâm trí để đối phó với Ngả Đình.

Nhưng nếu muốn níu kéo X, nhất định phải tạo ra sự mê hoặc đủ lớn với gã.

"Muốn hợp tác với tôi, nhất định phải đáp ứng một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Quả nhiên, biểu hiện của con rối đã trở nên rất mất kiên nhẫn nhưng nó vẫn cố gắng lắng nghe những lời của Mạnh Phi.

Mạnh Phi cố tình ngừng một chút và chậm rãi nói: “Tiêu Hàm không được chết.

Nếu Tiêu Hàm chết, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.

Ý thức của anh phải hoàn toàn rút khỏi cơ thể cô ấy.

Nếu thỏa mãn được điều này, chúng ta lại nói về việc hợp tác."

"Ha ha ha ha......" Đầu của con rối ngửa lên rất giống người, miệng nó hé mở và phát ra một tiếng cười quỷ dị bệnh hoạn.

Con mèo bông đi tới và hạ thấp giọng: "Hai người mới gặp nhau có mấy ngày? Chẳng lẽ cậu thích cô ấy?"

Mạnh Phi ngay lập tức dán nhãn cho X.

Kẻ này có khuynh hướng biến thái? Hay bạo dâm?

"Không phải việc của anh. Nhưng cô ấy không thể chết!" Mạnh Phi kiên quyết đưa ra các điều kiện.

Suy nghĩ một cách logic, hắn cho rằng điều kiện này X có thể chấp nhận được.

Vì Tiêu Hàm đối với gã chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sống chết có quan trọng gì đâu?

“Hành Hình Giả trẻ tuổi à, cậu sai rồi!

Cậu căn bản chẳng hiểu gì về đàm phán cả.

Cậu đã để lộ điểm yếu của mình.

Bảo tôi rút khỏi ý thức của cô ấy trước là điều không thể.

Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng nếu cậu đưa mật khẩu cho tôi, cô ấy sẽ không chết.

Nhưng tôi chỉ có thể cho cậu mười phút. Trong vòng mười phút, nếu cậu không đưa mật khẩu cho tôi, cô ấy sẽ chết!"