Nếu hắn thật sự là Hành Hình Giả, chắc chắn sẽ như vậy. Nếu không thì X sẽ không tự tin dùng điều này để tống tiền hắn.
Nhưng hắn không phải. Ngoại trừ người đàn ông đeo mặt nạ và X, không ai nói với hắn rằng hắn là Hành Hình Giả cả.
Nếu Hành Hình Giả được chỉ định bởi Nữ Thần và bị giám sát.
Một người có sứ mệnh thì cũng nên có ai đó nói với hắn rằng cậu có sứ mệnh này và cậu đang bị giám sát chứ.
Tại sao chưa từng có người nào đường đường chính chính nói với hắn về chuyện này?
Chẳng lẽ, tiền thân Mạnh Phi là Hành Hình Giả, hắn chỉ là ngẫu nhiên thừa kế do xuyên không?
Giả thuyết này không có khả năng lắm. Nếu tiền thân của Mạnh Phi thực sự là một Hành Hình Giả thần thông quảng đại, đáng lẽ không thể chết một cách đơn giản là bị búa gõ bể đầu như vậy được.
Hơn nữa sau khi đọc rất nhiều nhật ký của anh ta, dường như anh ta không để lại một lời nào về Hành Hình Giả hết.
Hắn trực tiếp mở hệ thống trong đầu, tìm kiếm trong nhật ký của tiền thân.
"Hành Hình Giả."
[Nhắc nhở: 0 kết quả được tìm thấy. ]
"Dị năng."
[Nhắc nhở: 0 kết quả được tìm thấy. ]
"BUG cấp hệ thống."
[Nhắc nhở: 0 kết quả được tìm thấy. ]
Không tìm thấy gì cả.
Tiền thân của hắn hẳn không phải là Hành Hình Giả. Ít nhất là trong nhật ký của mình, anh ta không viết bất kỳ nội dung gì có liên quan.
Nếu hắn không phải Hành Hình Giả nhưng năng lực của hệ thống rất giống với năng lực của Hành Hình Giả, dẫn đến việc ngộ nhận này, vậy thì khó nói rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể mạo hiểm. Hệ thống là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở thế giới này, hắn không thể đánh mất nó dù thế nào đi nữa.
Có vẻ như trong tương lai, hắn không chỉ nên cẩn thận về an toàn cá nhân mà còn phải cố gắng hết sức để tránh rơi vào bẫy pháp lý.
Lùi lại vạn bước, dù có sập bẫy cũng không thể bị tòa kết tội!
Ánh mắt Mạnh Phi đột nhiên hơi thay đổi.
Ngả Đình gửi một tin nhắn tới.
"Tôi đoán là mình đã nhìn thấy Tiêu Hàm, trên sân thượng."
Sân thượng, lại là sân thượng?
Sau khi đến thế giới này, hắn và sân thượng rất hữu duyên với nhau.
Lần trước, Âu Dương Thông yêu cầu gặp hắn ở sân thượng Vân Thâm kết quả là có hai Dị Năng Giả đợi sẵn hắn ở đó.
Lần này, lại là sân thượng của Tòa nhà Kim Quy sao?
Không, không phải hắn có duyên với sân thượng.
Đó là những kẻ khủng bố sỡ hữu dị năng này, nếu muốn sử dụng dị năng mà không bị người khác bắt gặp thì sân thượng quả thực là một nơi phù hợp!
Lẽ ra hắn phải nghĩ đến điều đó từ đầu mới đúng.
Sau khi Tiêu Hàm bị buộc phải rời đi, thẻ khóa của cô ấy không thể vào những văn phòng trong Tòa nhà Kim Quy được nhưng vào cửa ở tầng một Tòa nhà thì không có vấn đề gì.
Ngoài các văn phòng ở mỗi tầng của Tòa nhà thì còn lại những nơi nào đây?
Những nơi có thể vào là sảnh tầng 1, thang máy, hành lang nhưng những nơi này thường xuyên được nhân viên bảo vệ tuần tra và giám sát bằng camera.
Cô ấy trốn ở những nơi đó điều khiển con rối, nếu bị an ninh bắt gặp hoặc nhìn thấy trên màn hình giám sát, thì hoạt động có thể bị gián đoạn.
Nhưng cô ấy có thể lên thẳng tầng thượng.
Hắn chưa bao giờ lên sân thượng của Tòa nhà Kim Quy nhưng bình thường, trên sân thượng sẽ không ai đi lắp camera cả, cũng không có nhân viên bảo vệ đi tuần hết.
"Cẩn thận!
Cô ấy là một Dị Năng Giả, có thể điều khiển những con rối.
Nhưng đồng thời cô ấy đang bị X điều khiển.
X có thể để cô ấy tự tử bất cứ lúc nào để triệt hạ manh mối.
Nhất định phải cẩn thận, nhất định phải bắt sống!”
Mạnh Phi gửi đi một loạt tin nhắn.
Ban đầu, Mạnh Phi muốn nói “Tuyệt đối không được làm tổn thương cô ấy".
Nhưng khi nghĩ đến bản tính ghen tuông của phụ nữ, hắn phải vòng vo một hồi, nhắc nhở Ngả Đình rằng bắt sống sẽ có ích hơn.
"Không cần nói chuyện vô nghĩa."
Ngả Đình thầm nghĩ, anh nghĩ tôi không muốn bắt sống sao?
Hơn ai hết, cô ấy là người muốn bắt được một bản sao hoặc một Dị Năng Giả đang sống nhất.
Thứ này rõ ràng hơn nhiều so với bằng chứng hoàn cảnh như video và bản ghi âm, đó mới thực sự là bằng chứng chưa từng có!
Cô ấy sẽ là một huyền thoại trong lịch sử trong Cục Điều tra Hình sự - à, bây giờ là Cục Dị Năng mới đúng.
Nhưng khi cô lên đến tầng cao nhất và nhìn ra qua khe cửa sân thượng, trong lòng cô cũng cảm thấy đôi chút hoảng sợ.
Cô nhìn thấy Tiêu Hàm rồi, gần như là ngay lập tức.
Nếu đổi lại là lúc trước, cô nhất định sẽ dùng súng ion hóa bắn một phát ở chế độ vô lực, nhiều nhất chỉ làm Tiêu Hàm đau đớn một hồi và ngã xuống đất, nửa giờ sau sẽ khôi phục bình thường.
Nhưng bây giờ cô ấy không thể làm như thế được.
Ban đêm, ánh đèn thành phố biến bầu trời đêm thành màu cam. Không có ánh trăng nhưng rất nhiều gió.
Gió rít thành tiếng từ bên ngoài, tràn vào hành lang qua khe cửa ra vào và cửa chớp bên cạnh, tạo ra tiếng “ồ ồ” như đàn organ.
Trên nền đỏ cam, một người phụ nữ thanh lịch, mặc đồng phục màu đen, bó sát người làm nổi bật dáng người mảnh mai của cô, đứng lặng lẽ dưới bầu trời đêm như một cái cây mỏng manh.
Gió thổi mạnh khiến mái tóc dài của cô bay lên như những làn khói đen lơ lửng trên không trung.
Trông cô cao đến lạ thường, bởi vì cô đang đứng trên lan can sân thượng, hướng ra bên ngoài, trong tư thế tự sát tiêu chuẩn.