Chương 82: Đàm Phán Thất Bại

10 phút!

Lời nói của con rối thắt chặt như một sợi dây.

Nhưng Mạnh Phi lập tức nhận ra rằng điều này có nghĩa là ý thức của X chỉ còn có thể chiếm cơ thể của Tiêu Hàm trong ít nhất mười phút nữa thôi!

Nhưng hắn cũng không thể đưa mật khẩu cho X để đổi lấy sự sống của Tiêu Hàm.

Nếu mật khẩu còn trong tay hắn, có lẽ X cũng không dám giết Tiêu Hàm. Nhưng một khi mật khẩu được giao ra, X đã đạt được mục đích thì gã có thể nhanh chóng dọn dẹp hiện trường và rút đi.

"Không, anh cũng sai rồi!" Mạnh Phi nói chắc nịch: “Bảo tôi đưa mật khẩu cho anh trước cũng là điều không thể. Nhưng nếu để Tiêu Hàm chết thì mới chính là sự ngu ngốc của anh, bởi vì như vậy anh không những không lấy được mật khẩu mà tôi còn xin thề sẽ chém anh thành nhiều mảnh!"

Cục diện bế tắc, đôi bên cùng bế tắc.

Nhưng sự bế tắc lại có lợi với Mạnh Phi, đó chính là điều mà hắn mong muốn.

Bởi vì tất cả những gì hắn muốn là trì hoãn. Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, cho dù là mười phút, X mất đi kiểm soát đối với Tiêu Hàm, hoặc cho đến khi Ngả Đình khống chế được Tiêu Hàm, là đã có thể thành công!

Sau năm giây im lặng chết người, X cũng ý thức được điểm này. Đôi mắt con mèo bông loé lên những tia hàn ý.

Gã đã đưa ra quyết định. Nếu đàm phán thất bại, thì lật tung bàn đàm phán luôn.

“Đã vậy, tôi cũng không còn cách nào khác. Hehe, để cậu nhìn rõ, tôi đặc biệt điều khiển cô ta chọn vị trí ngay phía trên chỗ của cậu.

Tôi muốn cậu nhìn thấy cô ta nhảy xuống từ đây, rơi qua cửa sổ trước mặt cậu một cách duyên dáng, sau đó phát ra một tiếng trầm đục và biến thành một bãi thịt nát!

Đừng quên rằng đây là kết quả từ sự ngu ngốc của cậu.

Hãy tận hưởng kiệt tác của chính mình!

Mỗi ngày luôn hồi tưởng chúng trong những cơn ác mộng của mình đi!"

Thế cuộc tan vỡ rồi sao?

Không thể tiếp tục trì hoãn?

"Đợi một chút!"

Mạnh Phi hét lớn nhưng cơ thể của hắn đã nhảy qua bóp cổ con mèo bông, cũng tức là X.

Nếu kẻ biến thái X ở trong cơ thể của con mèo này, dù chỉ là một phần phân thân, để gã trải nghiệm cảm giác bị bóp cổ là như thế nào!

Nếu gã có thể cảm nhận được cảm giác này, có lẽ hành động thi triển dị năng sẽ bị xáo trộn.

Dù chỉ có thể kéo dài một giây cũng hữu ích!

Nhưng ngay khi nói xong, con mèo bông cũng mất hết cơn tức giận và biến trở lại thành một món đồ chơi cứng nhắc.

Nhưng sự trì hoãn của Mạnh Phi cũng không hoàn toàn vô ích. Ngả Đình đã tiến về phía trước rất xa và đi vào phạm vi cô ấy muốn.

Chỉ là người bên kia chưa từng nói chuyện với cô mà thôi.

"Cô Tiêu, nơi đó quá không an toàn, chúng ta xuống dưới nói chuyện đi?"

Nhưng Tiêu Hàm mặc kệ cô, thay vào đó là nụ cười khinh thường hiện lên khuôn mặt, đồng thời cô khuỵu chân, nhảy ngửa ra sau!

Ngả Đình rút súng và bắn với tốc độ đáng kinh ngạc.

Thứ cô ấy lấy ra không phải là một khẩu súng ion hóa, mà là một khẩu súng bắn dây thừng mà cô không mấy khi sử dụng.

Súng bắn dây có thể bắn lưới dây cấu tạo từ những sợi nylon có độ đàn hồi cao để giăng lưới đối phương.

Đây là thứ bắt buộc đối với Cơ quan Công an nhưng các điều tra viên của Cục Điều tra hình sự lại ít khi sử dụng.

Tiếc là, khoảng cách hiệu quả chỉ có mười mét.

Ngả Đình càng đến gần, cô càng chắc chắn. Lúc này Tiêu Hàm đã nhảy khỏi tòa nhà, khoảng cách giữa hai người vừa đủ mười mét, cô chỉ có thể quyết định bắn mà thôi.

Khi lưới thừng tung ra như mạng nhện sắp hoàn tất, nó cuối cùng cũng quấn lấy cơ thể của Tiêu Hàm.

Nhưng cô ấy đã nhảy ra khỏi sân thượng rồi, đương nhiên cô ấy cũng quấn theo dây rơi xuống.

Dù Ngả Đình đang cầm súng trên tay nhưng lực từ cú ngã của Tiêu Hàm cũng không hề nhỏ. Dây nylon căng lên ngay lập tức, Ngả Đình cảm thấy một lực kéo vô cùng mạnh.

Hầu như không có để bám lại trên mái nhà, nơi này được bao phủ bởi những phiến đá cẩm thạch, nhẵn bóng một cách lạ thường, cô căn bản không có chỗ để trụ lại.

Cô chỉ có thể bị sợi dây kéo về phía trước và lao tới mép sân thượng, tới khi va vào lan can, mới miễn cưỡng dừng lại.

Vấn đề là lan can này chỉ là một bức tường thấp cao chừng một mét, không có tay vịn, khiến Ngả Đình không có nơi nào để dựa vào, chỉ có thể dựa vào sức nặng và thể lực của mình để giữ chặt Tiêu Hàm, đồng thời, bản thân cô cũng có thể rơi vào tình huống bị kéo xuống bất cứ lúc nào.

Mà những gì Mạnh Phi nhìn thấy còn gây sốc hơn.

Hắn nhìn thấy một vật thể màu đen rơi từ bầu trời cao rơi xuống cửa sổ phòng mình, rồi bị lại kéo bởi dây thừng, đồng thời đập vào kính cửa sổ.

Cùng với một tiếng nổ lớn, toàn bộ thủy tinh lập tức vỡ ra vô số mảnh vỡ, các mảnh thủy tinh phóng tới như mưa đá.

Tiêu Hàm thực sự đã nhảy xuống từ sân thượng phía trên đầu hắn. X vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc với hắn mà đã chuẩn bị mọi thứ.

Tuy rằng có một trận va chạm kịch liệt nhưng Tiêu Hàm trong lưới không rơi vào trong phòng, mà là bị lực đàn hồi tung lên không trung rồi tiếp tục rơi xuống.

Mạnh Phi cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà lao lên, dùng tay phải đón lấy sợi lưới đang không ngừng rơi xuống lần nữa.

Nhưng lực rơi này gần như không thể cưỡng lại được, khiến cả người hắn lập tức bị kéo ra rìa cửa sổ!