Ngả Đình cũng như những người phụ nữ bình thường luôn cảm thấy lợi dụng người khác là một tội ác.
Hai người đối mặt nhau, ai nấy tự thân hút trân châu của riêng mình, nhất thời lâm vào tình cảnh cứng ngắc không có chủ đề nói chuyện.
"Vết thương của cô đã lành hết chưa?" Mạnh Phi đột nhiên nhớ tới vết thương của cô nàng. Lúc đó, sau khi đáp xuống thì hắn ngất đi nên không có cơ hội để "sửa chữa" cô.
"Có muốn tôi kiểm tra thân thể một chút không?"
Điều hắn muốn bày tỏ là “tôi có thể sử dụng hệ thống để “quét” cô không” nhưng hệ thống là chuyện không thể nói, vì vậy “quét” đã biến thành "kiểm tra".
Sắc mặt Ngả Đình đột nhiên thay đổi, cô trừng mắt nhìn hắn: "Thô tục!"
Sau đó, cô nghĩ đến dị năng cổ quái của Mạnh Phi thì liền bổ sung thêm một câu: "Không được sử dụng bất kỳ dị năng nào đối với tôi nếu tôi không cho phép! Không thì không còn bạn bè gì nữa!"
Mạnh Phi bày ra đôi mắt oan ức vô tội.
"Tất nhiên tôi sẽ không sử dụng bất kỳ dị năng nào đối với cô mà không có sự cho phép rồi."
Sau một hồi suy nghĩ, hắn ấm ức nói thêm: "Nhưng nếu là cứu mạng cô thì… tôi sẽ không do dự vi phạm hết thảy quy tắc."
Cô gái rất hài lòng với câu nói bổ sung kia, tận hưởng sự an toàn và ngọt ngào trong đó một lúc rồi mới nhớ ra chủ đề của buổi hẹn hôm nay.
"Được rồi, giờ thì anh nói đi, dị năng của anh đến từ đâu, năng lực cụ thể là gì và tại sao tôi lại phải giữ bí mật này cho anh."
Đây là thỏa thuận trước đó của họ. Ngả Đình hứa sẽ giữ bí mật trong thời điểm hiện tại còn hắn hứa sẽ đưa ra một lời giải thích chi tiết và đáng tin cậy. Đó cũng là lý do bọn họ hẹn nhau.
"Ừm."
Mạnh Phi hút một ngụm trà sữa lớn, sau đó nhìn chằm chằm mặt bàn, nói một cách nghiêm túc: "Tôi được sinh ra với một khả năng kỳ lạ: tôi có thể nhìn thấy tình trạng sức khỏe của cơ thể người khác, chẳng hạn như chấn thương hoặc bệnh tật và..."
“Nhìn thấy?” Ngả Đình đột nhiên lộ ra ánh nhìn bất thiện.
Mạnh Phi vội vàng lắc đầu: "Không giống góc độ X-quang..."
Ngả Đình lấy tay che ngực, cảnh giác nói: "Tiếp tục đi."
"Những gì tôi có thể nhìn thấy là một dải sáng màu sắc. Như xanh lục, xanh lam hoặc đỏ. Giữa người khỏe mạnh và người bệnh hoặc người bị thương có sự khác biệt hoàn toàn."
Để trình bày về hệ thống BUG mạnh nhất trong đầu hắn, thực sự khó mà dùng lời nói để diễn tả được.
Nó không giống như một màn hình nổi hiển thị trong đầu.
Văn bản được hệ thống hiển thị không giống trong thực tế, mà là một mảnh ý thức thuần túy lơ lửng.
Giống như một món đồ được nhìn thấy trong mơ vậy. Mắt bạn không nhìn thấy chúng nhưng ý thức bạn một mực công nhận chúng tồn tại.
Những văn tự này cũng thật có tô màu.
Ví dụ: các cảnh báo sẽ chuyển sang màu vàng hoặc thậm chí màu đỏ, còn kết quả quét an toàn sẽ có màu xanh lục. Thông báo thường thấy là màu xanh lam.
Tuy nhiên, màu sắc không phải là những gì mắt hắn nhìn thấy, chỉ là ý thức nói cho hắn biết điều đó.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng những màu sắc đó là do chính ý thức của hắn vẽ nên.
Tóm lại, hắn không nói dối Ngả Đình ngoại trừ việc không trực tiếp nói ra đó là "hệ thống BUG mạnh nhất" của mình.
"Và anh có thể chữa trị?"
“Đúng vậy.” Mạnh Phi gật đầu: “Gần đây tôi mới phát hiện mình có khả năng chữa bệnh. Chỉ cần niệm trong đầu là tôi có thể khôi phục sức khỏe cho người khác.”
"Anh phát hiện ra nó khi nào?"
"Cái đêm tôi bị cô bắt..."
"Mẹ kiếp!"
"Tin hay không tùy cô."
Mạnh Phi bất lực nhún vai.
"Tôi bị người ta dùng búa đập vào đầu, trọng thương sắp chết. Lúc này, tôi chỉ hết sức “sửa chữa” bản thân, ai ngờ lại thật sự chữa lành được ngay lập tức! Chính tôi cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Hắn hào hứng kể lại câu chuyện một cách sống động.
"Tại sao đêm đó anh không nói chuyện này!"
Ngả Đình tức giận nhớ lại việc tra hỏi hắn cả đêm nhưng luôn cảm thấy hắn có thứ gì đó không chịu giao ra.
"Cô thử nghĩ lại xem, nếu tôi nói, cô tin không?” Mạnh Phi nhắc nhở cô: “Sau đầu bị đục một lỗ nhưng sau đó đến một chút dấu vết cũng không còn, tôi nói rồi cô tin được chắc?"
Nữ điều tra viên không thể nói thêm gì, cô hoàn toàn có thể suy luận ra logic của việc này.
"Được rồi. Vậy còn chuyện anh chỉ hô lên “sửa chữa” đã khiến Âu Dương Thông biến mất thì phải giải thích thế nào đây?"
Vào thời điểm đó, Âu Dương Thông đã kề dao vào cổ bắt Mạnh Phi làm con tin, nên dù cho Mạnh Phi có làm gì đi nữa, thì cũng sẽ được coi là tự vệ chính đáng.
Nhưng Âu Dương Thông đã bị "xóa bỏ" ngay lập tức khiến cô vẫn vô cùng bàng hoàng ngang ngửa một trận động đất cao cấp. Dù thế nào thì đây cũng chính là giết người.