Bất cứ khi nào nghĩ đến điều này, trong mắt cô đều vô tình ẩn hiện một tia sợ hãi.
May mắn là sau đó đã có một vụ nổ xảy ra. Sự biến mất của Âu Dương Thông cũng có thể nói là do bị nổ tung. Nếu không, cô sẽ không thể biện minh cho Mạnh Phi.
"Thực ra, tôi chỉ đang “chữa trị” cho ông ấy..." Mạnh Phi nói chuyện trơ trẽn như một tên thầy phù thủy.
"Ở trong mắt tôi, Âu Dương Thông hoàn toàn không bình thường. Nếu một người bình thường có màu xanh lục, trên người có vài vết đỏ là bị bệnh, còn Âu Dương Thông, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy cả người đều đỏ."
Tất nhiên hắn không thể nói Âu Dương Thông là sản phẩm phái sinh của cái gọi là "BUG cấp hệ thống" được nhưng hắn có thể dùng màu sắc như một phép ẩn dụ.
"Màu đỏ này khiến tôi cảm thấy rất bất thường, như thể nó là thứ không thuộc về thế giới này và có thể bị xóa bất cứ lúc nào.
Khi tôi “chữa trị” vết thương hoặc bệnh tật của ai đó, chẳng khác nào xóa màu đỏ khỏi phần xanh để mọi thứ hoàn toàn khôi phục màu sắc bình thường.
Khi tôi cố gắng “chữa trị” cho Âu Dương Thông, thì phát hiện một chuyện, tất cả các chỗ màu đỏ, cũng chính là toàn bộ ông ta đều bị xóa sạch..."
Đôi mắt của Ngả Đình tỏa sáng, cô tràn đầy cảm giác tỉnh ngộ “nghe quân một lời còn hơn mươi năm đọc sách”.
Âu Dương Thông là một người sao chép, điều này đã được xác nhận trong bản ghi âm rồi.
Cũng từ quan điểm đó, "Mạnh Phi" bị chiếc xe cán chết nhất định cũng là một bản sao. Bởi vì gã khác với những người bình thường và sẽ biến mất sau khi chết.
Đối với loại dị năng chế tạo ra thứ gì đó này mà nói, biến mất là một bước để thế giới trở lại bình thường.
Vì vậy, Mạnh Phi nói rằng hắn thật sự đang “chữa trị” cũng vô cùng hợp lý.
Nói cách khác, Mạnh Phi chỉ có khả năng xóa những kẻ có năng lực sao chép bất thường mà thôi, chứ không thể xóa bất kỳ ai theo ý muốn riêng của hắn.
Điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mạnh Phi thì lại trầm trồ khen ngợi màn ứng khẩu thành văn trôi chảy của mình lúc này.
"Được rồi, bây giờ tôi tạm tin những lời giải thích của anh."
“Cô?” Mạnh Phi cau mày.
"Câu hỏi cuối cùng. Tại sao anh muốn tôi giữ bí mật? Không để tôi đưa dị năng của anh vào báo cáo?" Ngả Đình chỉ còn lấn cấn một vấn đề.
Nhiều bằng chứng mà cô đưa ra đã khẳng định sự tồn tại của dị năng và cả những tội phạm dị năng.
Nhưng chúng chỉ là bằng chứng gián tiếp. Cô không bắt được Âu Dương Thông, cũng không bắt được phần tử dị năng nào.
Vì vậy cô không có bất cứ thứ gì để đưa cho Bộ phận phân tích kỹ thuật của Cục điều tra hình sự nghiên cứu và xác minh cả.
Điều tồi tệ hơn nữa là dị năng của Mạnh Phi có liên quan trực tiếp đến vụ án, nếu cô không ghi vào bản báo cáo, thì chỉ có thể bịa đặt lý do mà thôi.
Điều này có được coi là dối trên gạt dưới không? Có bị tính là thất trách không?
"Hừmmmm, nhất định phải giữ bí mật."
"Tại sao?"
“Cô thử nghĩ xem.” Mạnh Phi tự chỉ tay vào mình: “Người này có thể chữa được bách bệnh, đúng không?
Mặc kệ là ung thư, AIDS hay khuyết tật bẩm sinh, mọi thứ đều được chữa khỏi, phải không?
Vậy tại sao người này vẫn còn ngồi ở đây nói nhảm? Anh ta nên ở bệnh viện để chữa trị cho người khác mới đúng, chẳng phải sao?
Nhưng thế giới có bao nhiêu bệnh nhân đây? Chính xác mà nói thì ngay cả khi tôi không ăn, không uống, không ngủ, cũng chẳng chữa hết được."
Ngả Đình đột nhiên cảm thấy tư tưởng của người đàn ông trước mặt rất “không cao thượng”.
"Ai bắt anh bỏ ăn, bỏ ngủ?"
"Cô lại suy nghĩ thêm chút đi, tôi ngủ một giấc, kết quả làm cha của ông này chết, thế người ta có trách tôi không?
Tôi nói chuyện với cô một vài câu, con trai của bà kia không được chữa mà chết, đó có phải lỗi của tôi không?
Cô có thể nói không phải nhưng đối với bọn họ thật sự “không phải” sao?
Nếu toàn bộ thế giới này biết rằng tôi có thể chữa được bách bệnh, thì cả thế giới này chính là kẻ thù của tôi.
Bất cứ ai chết vì bệnh tật, bị thương hoặc thậm chí chết vì tuổi già đều có thể được coi là lỗi của tôi.
Vậy thì thế giới này sẽ có bao nhiêu người mang hận với tôi vì cha, vì mẹ, vì vợ, vì chồng chết đây?
Và quan trọng nhất là tôi cực kỳ ghét làm bác sĩ, được chưa?
Công việc vất vả quá, nửa đêm phải ra ngoài cấp cứu bất cứ lúc nào, lại còn bị người nhà bệnh nhân đánh, còn được chứng kiến cảnh đau lòng là sinh, lão, bệnh, tử mỗi ngày.
Làm nghề gì đó để kiếm tiền chẳng phải tốt hơn sao? Viết chương trình, điều chỉnh BUG không tốt hơn sao?"
Mạnh Phi ngừng lại một chút rồi cười và tiếp tục: "Đừng lo, bất kể là cô, bạn bè hay gia đình cô, tôi cũng sẽ đảm bảo mọi người sống lâu trăm tuổi..."
Ngả Đình có lẽ đã đại khái rõ ràng về suy nghĩ trong não hắn.
Nhưng những gì hắn nói cũng không hoàn toàn vô lý.