Nửa tháng sau, trong bầu không khí yên tĩnh tại lô ghế riêng ở quán cà phê Thượng Đảo, Mạnh Phi lười biếng ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm mấy tờ báo trên bàn.
Hắn lướt điện thoại cả ngày nhưng rất ít khi đọc báo. Bên cạnh ghế sô pha của cà phê Thượng Đảo có một kệ tạp chí nhỏ, chỉ cần hắn đưa tay là có thể với tới dễ dàng.
Mặc dù là báo từ hơn một tuần trước nhưng tiêu đề lớn và bắt mắt khiến hắn không thể không chú ý.
"Tin nóng! Tòa nhà Vân Thâm ở thành phố Ngô Đồng phát nổ!
Nhân viên của một công ty phần mềm liều mình ra tay vì nghĩa cùng nữ điều tra viên trẻ tuổi của Cục điều tra hình sự dũng cảm, cả hai đã chiến đấu để ngăn chặn và tiêu diệt một số kẻ khủng bố, sau đó hai người cùng nhảy ra khỏi tòa nhà!
Cả hai đã được chặn lại bởi cây cầu có mái che bắc ngang hai tòa nhà khi rơi xuống. Mặc dù bị thương nặng, họ vẫn sống. Quả là nữ thần phù hộ!"
Tin được đưa rõ là mơ hồ, không có hình ảnh chính xác cũng như video, mà chỉ là một bức ảnh chụp tòa nhà bốc khói với tầng thượng bị cháy đen tạo thành một cái hố lớn từ trên không.
Đừng nhắc đến những bức ảnh của nam nữ anh hùng đã ra tay trượng nghĩa, ngay cả tên cũng chẳng có.
Tuy nhiên, nội dung lại vô cùng tinh tế, nam nữ chính đang hẹn hò lãng mạn trên sân thượng thì vừa lúc chạm trán với bọn khủng bố đang cài thuốc nổ.
Nam chính vì người quên mình, nữ chính anh dũng xung phong, gặp phải vụ nổ không thể tránh được, họ đã cùng nhau nhảy khỏi tòa nhà tuẫn tình (chết vì tình), sinh cùng sinh chết cùng chết, nhất thời khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc đây là cảnh sát và tội phạm, ngôn tình hay tin tức nữa?
“Khuếch đại, nhảm nhí, đoán mò..."
Mạnh Phi đọc đến đâu lắc đầu đến đó.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dạng bài báo thế này, sau khi toàn bộ sự việc xảy ra, loại tin tức này chính là thứ được lan truyền rộng rãi nhất, hắn đã thấy vô số tiêu đề tương tự trên điện thoại rồi.
Nhưng thông tin trên điện thoại đều là tin tức do máy móc tự động thu thập và biên tập, căn bản là không biết nó từ đâu ra, huống chi là do ai viết.
Nhưng trên tờ báo này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tên tác giả: "Phóng viên đặc biệt, Đường Văn Văn"!
Đây là lần đầu tiên hắn biết cô nàng này là một phóng viên, còn viết tiểu thuyết chỉ là nghề tay trái khi rảnh rỗi mà thôi.
Nếu là cô nàng thì chẳng lấy gì làm lạ. Dựa vào mối quan hệ của cô ấy với Ngả Đình thì mấy chi tiết kiểu: chiến đấu chống lại phần tử khủng bố, cùng ôm nhau nhảy khỏi tòa nhà nhất định là nghe Ngả Đình kể.
Cũng thật cường điệu khi nói rằng cả hai bị thương nặng, nếu hắn trọng thương thì làm sao có thể ra ngoài uống cà phê chỉ trong vỏn vẹn hai tuần?
Khi họ va chạm với mái của hành lang kính, Mạnh Phi đã “sửa chữa” vết thương cho hai người trong tích tắc.
Do có phần đệm ở mái hành lang, lực va chạm của họ với mặt hành lang đã trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Chỉ là hắn đập đầu xuống đất ngất ngay tại chỗ, không kịp phát động hệ thống “sửa chữa” lần thứ hai mà thôi.
Kết quả cuối cùng là hắn bị chấn động não mức độ nhẹ với ít xương gãy và trầy xước ngoài da. Còn Ngả Đình đã có hắn đưa lưng gánh tội nên chỉ xây xát ngoài da chút đỉnh.
Ngả Đình đã đưa bản ghi âm và giải thích hầu hết quá trình nhưng cô ấy che giấu những gì mà mình nhìn thấy tận mắt, rằng Mạnh Phi chỉ dùng mỗi lời nói đã có thể phục hồi vết thương ngay lập tức, đồng thời "xóa bỏ" dị năng kinh người của Âu Dương Thông.
Mạnh Phi đã mãnh liệt yêu cầu cô giữ bí mật.
Cô đúng là người có nguyên tắc nhưng không phải là kẻ cứng nhắc. Ở trên sân thượng của Vân Thâm, Mạnh Phi đã cứu cô hai mạng, cô không thể hoàn toàn bỏ qua yêu cầu của hắn được.
Cô nói: "Tôi có thể giữ bí mật. Nhưng tại sao phải giữ bí mật thì anh phải cho tôi một lý do hoàn hảo, nói cho rõ ràng và không được giấu tôi bất kỳ thứ gì."
Chao ôi, tìm lý do chẳng phải quá dễ sao?
Mạnh Phi không kìm được muốn hút thuốc nhưng trong túi trống rỗng, sau đó hắn sực nhớ ra mình đã cai thuốc.
Thời gian hẹn nhau là hai rưỡi chiều. Lúc 2 giờ 29 phút, Mạnh Phi nhướng mắt nhìn màn cửa mờ màu đỏ sẫm.
Một bóng người mảnh khảnh đã đứng sẵn bên ngoài, sau đó hai ngón tay trắng nõn móc vào rèm cửa, vừa vén ra thì người đó đã bước vào ngồi đối diện hắn.
Không khí đột nhiên hơi lạnh, hai má cô gái ửng đỏ vì gió.
Với đôi mắt sáng ngời, cô liếc nhìn xung quanh lô ghế riêng, chắc chắn rằng không có bất kỳ phần tử dị năng nào đang ẩn nấp thì mới chuyển sự chú ý sang cốc trà sữa nóng hổi mà Mạnh Phi đang ôm.
Cà phê quá đắng, Mạnh Phi vào quán cà phê mà không biết gọi món gì. Tuy nhiên trà sữa trân châu lại rất phổ biến, hắn lại hoàn toàn có thể uống được một cốc.
Mặc dù mùi vị của thứ này không thú vị gì nhưng hắn thích cảm giác hoàn thành được việc ngậm "trân châu" trơn tuột từ ống hút vào miệng.
Ngả Đình chỉ liếc nhìn một cái, cố gắng nhớ lại nỗ lực giảm cân của mình và lượng đường trong cốc trà sữa.
Mạnh Phi không lãng phí thời gian dụ dỗ cô: "Có muốn uống một ly không?"
"Không."
"Ly thứ hai nửa giá."
"... Vậy lấy một ly đi."