Tòa nhà Vân Thâm, tòa nhà Thủ Sơn bên cạnh và toàn bộ Lâm Lang World ở bên dưới đều cúp điện, hoàn toàn biến thành một mảnh đen tối. Riêng tầng thượng của tòa nhà Vân Thâm lại tráng lệ như hừng đông buổi sáng.
Bản thân lão già kia cũng rất sợ chết, toàn thân phát run nhưng trong miệng vẫn cố niệm: "Nguyên tắc thứ nhất khi chạm trán với hành hình giả: nhớ thu dọn hiện trường càng sớm càng tốt mà không để lại manh mối nào."
Quả cầu ánh sáng trong tay lão đột nhiên mở rộng và nổ tung, một vụ nổ kinh thiên động địa quét sạch tầng cao nhất của tòa nhà Vân Thâm, như muốn xé vụn mọi thứ thành hạt.
Đương nhiên chính mình là người bị “dọn dẹp” trước, đây không phải là điều mà một số ý thức của lão muốn, mà lão bị một phần ý thức khác điều khiển, không thể phản kháng.
Trong nửa giây trước khi vụ nổ xảy ra, Mạnh Phi không biết đã lấy dũng khí và sức mạnh từ đâu ra, hắn nâng Ngả Đình lên vai, cõng cô qua lan can rồi nhảy về hướng tòa nhà Thủ Sơn.
Cứ như thể hắn thật sự có khả năng nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác vậy.
Điều này tất nhiên là không thể.
Nhưng hắn nhớ rằng có một hành lang trên không giữa hai tòa nhà, nhảy từ hướng này, bọn họ vừa vặn sẽ rơi trên hành lang, không đến nỗi rơi xuống phía dưới.
Nếu hắn rơi xuống đất từ độ cao hơn 400 mét, thì khả năng “chữa trị” của hắn cũng trở nên vô nghĩa, bởi vì trước khi bộ não bắt đầu sửa chữa, cả hắn và Ngả Đình đều đã trở thành một đống thịt vụn rồi.
Khoảng cách rơi xuống đỉnh hành lang là chừng mười mét, nếu người bình thường rơi vào thì cơ bản sẽ chết nhưng không nhất thiết là chết ngay lập tức.
Mái kính bên trên hành lang sẽ có tác dụng như một bước đệm. Bọn họ có thể xuyên thủng mái kính nhưng sẽ không tử vong. Lúc đó hắn có thể chữa trị một lần.
Khi rơi xuống mặt đất ở hành lang, bọn họ không thể xuyên thủng cây cầu được dựng bằng thép, mái kính đã tạo cho bọn họ một khoảng đệm nhất định, họ sẽ không rơi xuống mặt đất quá nhanh, cũng sẽ không chết.
Khi đó thì lại chữa trị một lần nữa!
Mặc dù kế hoạch trong đầu hắn có vẻ khá khoa học nhưng khi đối mặt với bầu trời đêm, hắn mới cảm thấy, loại khoảng cách mấy trăm mét không có điểm tựa giữa không trung đem đến cho hắn cảm giác sợ hãi thực sự.
Nếu là bình thường, chân hắn đứng ở chỗ này đã mềm nhũn chứ đừng nói là liều mạng nhảy một cái.
Nhưng hệ thống đã nói với hắn rằng với sức mạnh của của vụ nổ đến từ quả tích tụ năng lượng kia, cho dù có dùng bất kỳ cách nào để tránh nó thì trên tầng cao nhất của tòa nhà Vân Thâm cũng sẽ không còn bất kỳ sinh vật sống nào tồn tại.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xui gió, gặp rủi ro là điều khó tránh khỏi, có khi buộc phải nhảy từ vách núi cheo leo này sáng vách núi cheo leo khác.
Nhảy xuống là lựa chọn duy nhất, vì vậy hắn đã nhảy.
Vực thẳm giống như một cái miệng khổng lồ, cuồng phong xô đến cùng với tiếng rít bất tận, bản thân thì bị sợ hãi bao bọc trong khoảng không chẳng có lấy một điểm tựa, như thể miếng đồ ăn đang rơi vào miệng của một con thú khổng lồ.
Không biết có thể rơi đến trên chiếc cầu bắc ngang trời quý giá đó không?
Hay ngay lập tức rơi xuống nền đất cứng cách 400 mét, đập thành một hoặc hai vũng máu tung tóe?
Không biết lúc va chạm có cảm giác thế nào, có phải sẽ đau đớn đến tận xương tủy không?
Tuy vào khoảnh khắc nhảy ra ngoài, hắn đã nhắm kỹ phương hướng nhưng một khi chân đã không còn chạm đất thì chỉ có thể cam chịu số phận, cũng chẳng có thuốc hối hận để ăn nữa rồi.
Bên dưới tối đen như mực, hầu như không thể nhìn thấy gì nhưng rồi gió lớn lại cuốn qua họ như một chiếc chổi khổng lồ màu đỏ tươi cùng nồng đậm sức nóng trong đó.
Hành lang trên không bằng kính phản chiếu những ngọn lửa đỏ rực, giống như một chiếc thước kẻ nhỏ giữa hai tòa nhà khổng lồ đen tối.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy hai hình bóng nhỏ bé của mình và Ngả Đình ôm chặt lấy nhau phản chiếu trên đó.
Hắn ôm chặt eo Ngả Đình, đảm bảo rằng họ rời nhau trong lúc hỗn loạn.
Hắn phải “sửa chữa” vết thương của hai người cùng một lúc, mà năng lực của hệ thống lại bị giới hạn bởi khoảng cách. Mặc dù không biết giới hạn thực tế là bao nhiêu nhưng rõ ràng càng gần thì càng tốt.
Ai nên ở trên, ai nên ở dưới đây? Cô ấy đệm lưng cho mình, mình “sửa chữa” cho cô ấy?
Hay vẫn là đàn ông nên đưa lưng ra che chắn cho phụ nữ đây?
Mạnh Phi tự hỏi trong thời khắc hỗn loạn nhưng dưới tình huống này, ngay cả khi đã thông suốt vấn đề thì hắn cũng không biết phải làm thế nào để kiểm soát tư thế của mình.
Rầm!
Toàn bộ phần mái kính cường lực của cây cầu bắc ngang không trung lập tức vỡ tan thành một tấm lưới dày đặc, sau đó biến thành vô số mảnh thủy tinh to bằng hạt đậu rải rác khắp nơi như mưa đá.
"Sửa chữa!"
Trong nháy mắt trước đó, Mạnh Phi dùng hết sức hét lên, gần như cùng lúc, hắn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ra cũng như tiếng xương của hắn và Ngả Đình cùng nhau vỡ vụn.