Chương 297: Sắc lang dã chiến ma nữ. (18+)

Nhát roi đầu tiên hạ xuống. Mặc dù không dùng đến pháp lực nhưng Âm Ty Tiên bản chất đã không tầm thường. Dù cho Lam Linh sở hữu nhục thể Trúc Cơ cường đại nhưng cũng không thoát khỏi dấu tích đỏ tươi để lại trên da thịt.

-Ưm… ư…

Nàng cắn chặt môi kiềm nén thanh âm rên rĩ. Khi dây roi kéo qua người, nữ phụ dưới thống khổ da thịt khó nhịn mà bất giác ngẩn mặt lên cao vô tình kéo căng ngọc thể làm lộ ra vô vàn xuân quang dụ hoặc chết người.

-Lam Linh… nàng…

Trần Duyên vội thu tay. Hắn biết Âm Ty Tiên không phải bảo vật tầm thường, thứ mà Âm Ty Tiên thương tổn không đơn thuần là da thịt. Chỉ cần cầm pháp bảo trên tay, Trần Duyên cảm nhận được linh hồn của hắn cũng chạm được vào.

-Ma vật này quá quỷ dị rồi. Nếu thứ này rơi vào tay tu sĩ đồng cấp hết tám phần ta cũng sẽ bị quất cho cho hồn phi phách tán mất.

Hắn đặt xuống Âm Ty Tiên nội tâm lo lắng vạn phần muốn tiến lại bên cạnh Lam Linh. Cho dù hắn đã cố ý nương tay không để lại di chứng sau này nhưng dưới công dụng làm thương tổn hồn phách nghịch thiên hắn không thể nào an tâm.

-Không được dừng lại!!! Ta… ta… có thể duy trì.

Bước chân khựng lại Trần Duyên nhận ra nàng hồn phách dường như không bị thương tổn. Âm Ty Tiên được nàng luyện hóa triệt để đã đối với nàng tính chí mạng đều vô dụng.

Vững tâm Trần Duyên không còn e ngại nữa. Hắn nhặt lên Âm Ty Tiên, từng roi, từng roi đánh xuống. Vô vàn tư thế được Lam Linh bày ra, một phần là do thống khổ nhưng phần nhiều là được khoái cảm mang lại. Tình cảnh trước nay chưa hề có này thật khiến Trần Duyên được mở mang tầm mắt.

Từng roi, từng roi… nhục thể liên tục hứng chịu từng cơn thống khổ hoà cùng dục vọng. Ban đầu còn là chống đỡ bằng tứ chi rồi sau đó dần trở nên kiệt lực chuyển thành nằm xấp xuống. Nàng hết xoay người rồi giang rộng tứ chi khiến toàn thân điểm nào cũng nhận lấy tra tấn.

Phong mông căng đầy giờ đây xuất hiện lằn roi bắt mắt. Trần Duyên trước sau không hề ngơi nghĩ, hắn điên cuồng so với nàng không hề kém cạnh. Chứng kiến Lam Linh dưới thống khổ mà liên lục vặn vẹo nhục thể phì mĩ dục vọng trong hắn càng được thiêu đốt mãnh liệt.

Tiếng rên rĩ của nàng thoát qua kẻ răng vang vọng như thể ai oán.

Sau một hồi dày vò thoả chí, Trần Duyên thở phì phò. Sắc mặt của hắn đỏ lên hứng khởi vì phát hiện ra một thiên đại thú vui mới.

Đôi mắt điên cuồng dục vọng nhìn xuống Lam Linh phục bào nát như tươm nữa hở phủ lấy nhục thể trắng muốt. Toàn thân nàng lúc này dày đặt vết hằn không thể đếm hết.

Hắn hung hăng nhào đến như hung lang bắt chặt lấy nàng đang nằm vô lực dưới đất.

-Muốn ta tiếp tục hành hạ nàng hay sao?

Bị bàn tay nam nhân to lớn từ phía sau bắt chặt lấy khuôn mặt, hơi thở mãnh liệt phả vào tai, vào mũi. Lam Linh dù đã kiệt lực nhưng tham dục vẫn còn tràn đầy như biển hồ. Thiên Dục Ma Công không chỉ làm ma tính của nàng bộc phát mà còn khiến nhục dục trong tâm trí nàng khó lòng được thoả mãn.

Nàng song mục ánh lên vẻ thèm khát nồng đậm, ngọc thủ chủ động luồn ra sau lưng không ngần ngại bắt lấy “cự long” nóng bỏng.

-Ha ha ha dâm phụ, nàng quả thật rất biết cách chìu lòng tướng công. Để ta cho nàng diện kiến thần uy thật sự.

Biểu hiện dâm mĩ cực điểm mà thế gian hiếm nữ nhân nào sánh bằng. Lam Linh ngọc thủ từ phía sau từ chậm chạp rồi dần tăng tốc. Một tay không đủ nàng lại dùng tay còn lại, mái tóc dài đen nhánh bị nam nhân tà ác nắm lấy kéo cơ thể của nàng ngẩng lên để dễ dàng phục thị. Từng âm thanh chan chát được phát ra, hòa cùng với đó tiếng rên thoáng khoái, tiếng cười man rợ tựa như một màn tra tấn.

Qua hồi lâu tùy “cự long” vốn to lớn nay lại càng thần uy lẫm liệt. Hắn như mãnh thú vồ mồi từ phía sau nhảy chồm lên lưng nàng, khát vọng điên cuồng bắt lấy bầu ngực căng tròn cắn xuống.

-A…

Huyết dịch xuất hiện. Lam Linh thống khổ hét lên, trên mĩ mục chảy ra dòng lệ nóng.

-Thê tử à nàng nhìn đi, đây là dấu ấn tướng công để lại trên người nàng. Nhớ kĩ đời này kiếp này nàng mãi là nữ nhân của ta, tiếp nhận thống khoái từ ta mà thôi.

Trần Duyên nhả ra quả nhiên trên song phong của nàng xuất hiện dấu răng đỏ tươi.

-Ân… Lam Linh ta mãi mãi là thê tử của ngươi, là nơi để ngươi trút xuống dục vọng… a…

Hắn càng điên cuồng nàng càng thần phục tuyệt đối. Nàng cuối xuống cự nhủ nơi hắn để lại dấu tích thè lưỡi si mê liếm lấy, trên gương mặt toát ra vẻ hưởng thụ vô cùng.

Một màn này rốt cuộc vẫn diễn ra. Tiểu Trần Duyên vốn đã không nhịn được từ ban đầu giờ đây lại càng trương lên khó chịu.

Lam Linh một tay đang vỗ về cự vật phía sau tức khắc nhận ra nỗi trống trãi suốt ba mươi năm qua sẽ chấp dứt vào thời khắc này. Không đợi được Trần Duyên ra tay, mỹ nữ toàn thân phủ phục dưới đất. Do đang nằm sấp mà hai ngọn cự sơn trắng muốt bị đè ép xuống mặt đất.

-Tướng công, ngươi không lẽ nhẫn tâm nhìn thấy ta khó chịu như vậy ư?

Nàng trong giọng nói tràn ngập dụ hoặc.

Ngọc thể cong lên như cánh cung được kéo hết đà, phong đồn phì mỹ cao vút khiến cho “bí động” bên dưới hoàn toàn bại lộ. Lam Linh hô hấp dần trở nên dồn dập hơn trước, bàn tay còn lại cũng bắt chặt lấy hung vật phía sau từ từ khống chế đầu cự long bất kham kia tới trước môn động ẩm ướt.

Trần Duyên nhìn thấy cử động to gan lớn mật này mà vẫn chưa có hành động. Một tên đại sắc lang như hắn làm sao không nhận ra ý định của nàng nhưng lại giả bộ mắt điếc tai ngơ, cả người to lớn vẫn đè ép lên tấm lưng kiều diễm, còn song thủ xấu xa vẫn tiếp tục mân mê từng bộ vị mẫn cảm của nàng.

Nhận thấy Trần đại sắc lang không có ý định chủ động tiếp nhận, Lam Linh răng ngà khẽ cắn chặt. Bị tên nam nhân này liên tục dùng hoa chiêu quấy rầy nhưng Lam Linh sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói.

Sau một hồi chật vật thì cự long ngang ngạnh cũng bị nàng khuất phục lôi kéo đến trước động đào. Khoé mắt của nàng tràn ngập tơ máu, thần tình quyết tuyệt vận sức toàn lực đẩy người về phía sau.

-A… A… A…

Phập!!! Âm thanh xâm nhập được nghe thấy rõ ràng vô cùng. Phong mông căng tròn dán chặt vào hạ thể của Trần Duyên khiến hắn không nhịn được mà khẽ rên lên sảng khoái.

-Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi a. Tướng công!!!

Hai chữ “tướng công” được nàng trịnh trọng kéo dài như thể muốn xác lập địa vị không thể thay đổi của hắn đối với nàng.

Dưới thân Lam Linh cả người run lên bần bật. Cự long đã hoàn toàn xâm nhập vào động đào, trực chỉ hoa tâm mà đánh khiến tâm chí của nàng thoáng chốc mà như bay đến tận vu thiên. Gương mặt sát tinh càng trở nên diễm lệ vạn phần.

Qua chừng ba hô hấp Lam Linh mới có thể thoát ra khỏi cảm giác vừa rồi. Nàng tiếp tục vận sức nhoài người về phía trước.

-Ư… ư…

Tưởng chừng như khi cự long thoát ra sẽ không khiến cho mỹ nhân thất thoát như lần xâm nhập vừa nãy. Nhưng hiện thực chứng minh rằng nàng đã lầm. Cự côn không chỉ to lớn mà xung quanh nỗi lên vô vàn gân máu chà xát vào thành động khiến cho Lam Linh không nhịn được mà rên lên thống khoái.

Cự long chỉ vừa lộ ra ánh sáng chừng tám phần nhưng có lẽ do vật hỗn trướng này quá dài mà khoảng thời gian thoát ly này đối với nàng tưởng chừng như kéo dài vô tận.

-Hừ, nàng nghĩ tướng công sẽ để nàng tuỳ nghi bày bố. Không lẽ nàng đã quên những lời đã hứa hẹn với ta sao?

Trần Duyên cảm nhận được thê tử bên dưới do lâu ngày không ân ái đã dần thích nghi với thể tích to lớn của hung vật cũng không ngần ngại nữa. Chẳng để cho nàng kịp hồi phục thì eo hổ của hắn khẽ động.

Cự long vừa thoát ra vẫn còn ướt đẫm dâm dịch lại càng trơn tuột xâm nhập trở lại. Lần này thậm chí càng hung hăng hơn trước khiến Lam Linh trong khoảng khắc mất cảnh giác liền không nhịn được hét lên đầy ai oán.

-A… a… oan gia!!! Ngươi vậy mà chơi xấu ta…

Mỹ nhân trên gương mặt ác sắc lại thấp thoáng ngấn lệ. Trần Duyên nhìn thấy điều này liền không nhịn được mà cúi đầu xuống. Hắn không chỉ chiếm đoạt đồng đào bên dưới mà ngay cả miệng thơm cũng quyết không buông tha.

Chiếc lưỡi đinh hương mềm mại bị cái lưỡi thô thiển ngoại lai tuỳ tiện chiếm lấy. Cái hôn từ phía sau này tưởng chừng như không dễ thực hiện nào ngờ lại được Lam Linh dốc lòng tiếp nhận. Môi mọng được tô đen bí hiểm như thể hố sâu nuốt chửng mọi thứ. Như thể thứ nàng hút không chỉ miệng lưỡi của Trần Duyên mà ngay cả linh hồn của hắn cũng bị nàng nuốt chửng vậy.

Trần Duyên vừa hôn vừa ngây ngốc. Mãi một lúc sau khi mỹ nhân chủ động giải khai thì hắn mới choàng từ trong đê mê tỉnh giấc.

-Sao rồi tướng công, chàng thấy công phu này của ta lợi hại chứ?

Bị giọng nói mang theo vẻ chế nhạo của nàng làm cho thẹn quá hoá giận. Trần Duyên xấu xa vừa muốn tung đại chiêu giáo huấn thì bị lời nói tiếp theo của nàng làm cho lữa giận vừa muốn bùng phát lại tắt ngúm.

-Chàng không muốn nô gia thi triển thủ đoạn này phục thị thứ đang loạn động phía sau ư?

-Ta muốn chứ!!!

Hắn bất ngờ bật thốt. Khẩu kỹ của nàng không ngờ qua bao năm lại không có thuyên giảm mà còn lợi hại hơn trước gấp trăm lần. Chỉ qua một lần hưởng thụ liền khiến Trần Duyên như lạc vào mê cung dục vọng.

Nghĩ tới ác nữ thuần phục dưới háng dùng đôi mắt phục thị nhìn lên cũng đủ khiến Trần Duyên trong vô thức nở nụ cười tà dị.

Lam Linh nghe thấy tiếng cười xấu xa phát ra nàng liền đoán được suy nghỉ xấu xa trong đầu hắn. Mỹ nữ liếm môi chủ động nhoài người khiến cho cự long thoát ly khỏi động đào.

-Ưm…

Ngay khi cự long được giải thoát thì cũng là lúc Lam Linh tiết thân. Hạ thể vốn ướt đẫm mà thới khắc này lại như sông Hoàng Hà bị vỡ đê. Nữ nhân vạn phần thống khoái, nàng lật lại thân thể dụ nhân dùng tứ chi bò tới phía hạ thể của tướng công.

Cảnh tượng hoang diễm nhất thế gian sắp sửa diễn ra thì…