Chương 296: Lam Linh xuất quan, Thiên Dục Ma Công tái xuất thế gian.

Trong động thạch ngập khắp nơi đều tràn chướng khí. Nơi ưu tối nhất thậm chí còn có thể nghe được từng tiếng kêu ai oán thấu trời.

-Độc phụ ngươi… ngươi chết sẽ không được yên lành a… a…

-Ta có thành ma cũng không tha cho ngươi đâu!!!

-…

Vô vàn tiếng chửi rủa vang lên không dứt. Tại nơi tận cùng thạch động sâu trăm dặm dưới lòng đất một bóng hình nhân loại tứ chi bị khóa chặt đang điên cuồng vùng vẫy.

Hắn đầu tóc rối bời, thứ mặc trên người từ lâu không thể gọi là y phục được nữa mà dường như thể từng tấm vải rách treo lên. Khắp người huyết nhục mơ hồ tại không ít nơi còn lộ ra xương trắng hếu. Gương mặt dữ tợn cùng độc nhãn đỏ ngâu điên cuồng. Nhìn qua nếu ánh mắt như thể giết người thì kẻ bị hắn nguyền rủa kia sợ rằng đã chết hàng vạn lần.

Đáp lại nỗi thống khổ đến tột cuồng của hắn chỉ là từng hơi thở nặng nhọc xen kẽ âm vang rên rỉ nho nhỏ miễn cưỡng thoát li khỏi cổ họng. Cách đó mười bước chân không gian trở nên tâm tối lạ thường. Dường như nơi đó hoàn toàn trở thành một không gian riêng biệt, nơi mà ngoại trừ màn đêm sâu thẩm ra thì không còn bất kì thứ gì có thể tồn tại.

Trên nền đất lạnh lẽ là chiếc giường dùng thanh ngọc điêu khắc nên là bảo vật luyện công được nhiều tu sĩ thèm thuồng, không chỉ khiến nguyên khí thông thuận mà còn bảo hộ tâm trí không bị tâm ma quấy nhiễu.

Ấy vậy mà lúc này lại xuất hiện một khối nhục thể nữ nhân trần như nhộng. Nàng ngọc thủ thon dài tuyệt mĩ nhưng lại điểm trên chúng là mười móng tay đen đúa kì dị. Hắc trảo ấy nhẹ nhàng phe phẩy hạt anh đào đỏ hồng được điểm xuyến trên ngọn cự phong hùng vĩ trước ngực của nàng. Mỗi lần khêu gợi lại một tiếng nỉ non khe khẻ phát ra.

Tả thủ nàng giữ chặt lấy một cây roi dài, cán roi tròn đầu cứ trơn trượt qua lại từ cự nhũ đến eo thon. Cuối cùng thứ binh khí kia đã dừng lại tại địa điểm thần bí nhất, lách qua hắc lâm tươi tốt, động khẩu nhu mềm được cán roi vuốt ve.

-Chủ nhân, có vẻ như tướng công của ngươi sắp không thể cầm cự nữa rồi.

Thanh âm dương dương quái khí vang lên. Tiếng thở gấp phát ra từ nữ nhân dâm mĩ dần trở nên dồn dập.

-Khoan… chờ đã…

Nàng khẽ cắn đôi môi mộng nước, người ngọc bất giác cong lên hứng tình đã đạt đến đỉnh điểm. Diễn cảnh nước ngầm phun trào đầy hoa lệ vậy mà không thể xảy ra, chỉ còn một khắc nữa thôi…

Từ cơn cao trào sắp bục phát lại như bị tát một gáo nước lạnh.

-Tướng công??? Hừ!!! Hắn xứng sao?

Giọng nói toát ra uy nghiêm vạn phần mang theo lực công kích trực tiếp vào não hải khiến người nghe được như muốn phát điên lên

-Khà khà khà… là tiểu nhân miệng tiện. Dùng tàn hồn của kẻ từng là phu thê tu luyện ma công, cảm thụ này hẳn rất tuyệt diệu đi.

Đáp lại lời nàng là một giọng nói sặc mùi quái khí cùng nịnh nọt. Có thể nói muốn bao nhiêu hèn mọn liền có bấy nhiêu.

Nữ nhân sắc mặt dần đen lại, nàng mĩ mục phẫn nộ như thể ma đầu xuất thế nhưng vẫn kiều diễm động lòng người. Khoát lấy đạo bào, nàng bước chân có mấy phần phiêu dật một thân lã lơi bước ra.

Trông thấy mĩ phụ kiều diễm bước ra từ màn đêm, kẻ bị giam cầm giờ khắc này nữa phần hứng tình đều không có tồn tại. Hắn so với ngọn đèn cạn dầu còn tệ hại hơn gấp vạn lần, không còn sức lực chửi rủa ngoài ánh nhìn tàn độc ra hắn đã hoàn toàn vô vọng trước mặt nàng.

-Tiêu lang…

Nghe được câu nói đó từ nàng ánh mắt của hắn dại ra, khe khẽ liếc nhìn lên khuôn mặt tuyệt diễm của người từng là thê tử đầu ấp tay gối muốn tìm lại chút gì đó bóng hình nữ nhân năm xưa. Nhưng hiện thực tàn độc, bởi vì đối diện với hắn cũng là gương mặt ấy nhưng ngoài trừ ma khí dày đặt, song mục tàn ác đến cực điểm thì nữa điểm tiếc thương hoàn toàn không tồn tại.

Khoé miệng rách nát muốn mấp mấy điều gì đó nhưng không còn khí lực…

-Oán Tâm dùng lên người của ngươi đúng là lãng phí thiên tài địa bảo. Ba mươi năm, dùng ngươi dục vọng tu luyện từng ấy thời gian vậy mà một chút tiến triển liền không có. Phế vật.

Nàng trong giọng nói không có lấy nữa điểm thương sót trên tay roi dài quất xuống nam nhân thân thể trong thoáng chốc hóa thành tàn cốt rơi vãi xuống đất.

Không sai, tàn cốt. Bởi lẽ khối nhục thể kia từ đầu vốn dĩ không phải con người. Một đầu thi xác sau nhiều năm không được chăm chú bồi dưỡng thì kết cục chỉ có như vậy mà thôi.

Đầu thi ma này không ai xa lạ mà chính là nam nhân trăng hoa đã chết dưới hạ thân nữ khác đồng thời cũng là tước công trước kia của Lam Linh. Dùng chính kẻ từng là tướng công luyện thành thi ma tưởng chừng như đã đủ khiến thế gian xưng là đệ nhất ác phụ. Nhưng có vẻ như chính nàng lại cảm thấy điều đó chưa đủ.

Lam Linh sau khi nhận được Âm Ty Tiên không rõ từ trong thứ ma khí này nhận được truyền thừa gì mà không rõ ràng liền đột ngột bế quan khiến Trần Duyên lo lắng một hồi lâu.

Nàng năm đó sau khi phong bế động phủ liền lấy ra một trong ba Oán Linh được khai phá từ Âm Ma Thạch đánh vào người luyện thi. Oán Tâm sau khi tìm được nơi chứa liền nhanh chóng hấp thu toàn bộ mọi thứ từ chủ nhân kiếp trước, từ thể xác, tính tình. Đến cả ký ức của một đời người liền hoàn toàn bị Oán Linh này thôn phệ.

Tưởng chừng như hắn một lần nữa có thể sống lại, dùng thi chứng đạo… nào ngờ kết cục sau cùng nhận lại là không thể siêu sinh. Thì ra mục đích để hắn được “tái sinh” là để trở thành công cụ cho kẻ khác lợi dụng.

-Khặc khặc khặc, chủ nhân đừng kinh nộ. Thử hỏi thế gian có bao nhiêu người chỉ hao tốn ba mươi năm liền đột phá đến Trúc Cơ tầng năm như chủ nhân.

-Chỉ là Thiên Dục Ma Công chưa thành mà thôi, không phải chủ nhân vẫn còn vị “tướng công” khác không phải sao. Bản ma cảm nhận được dục vọng của chủ nhân đối với hắn còn lớn hơn tên phế phẩm này gấp vạn lần. Dùng hắn làm tế lễ, không quá ba năm khẳng định sẽ đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Con đường đến Kim Đan sẽ càng rộng mở.

Thiên Dục Ma Công là môn đại ma công mười phần tà ác. Không rõ vì nguyên cớ gì mà một thứ mang nặng tà tính như vậy lại xuất hiện trong động quật của một vị đại hiền nhân xuất thuân từ phật môn như Tử Toạ Kim Phật.

Mĩ phụ ma khí dày đặc, thứ hồn khí trôi nổi bên trong cây roi kia tựa như vừa chạm đến điểm mấu chốt của nàng. Hắc vuốt cắm chặt vào binh khí cũng như găm thẳng vào hồn khí bên trong khiến hồn khí thống khổ sống không bằng chết.

-Khặc… Chủ nhân tha mạng… tha mạng…

Tưởng chừng như hồn khí sẽ bị hắc vuốt sẽ phanh thây thì nàng đột nhiên buông lỏng. Tựa như có một dòng điện tê dại chạy dọc khắp từng ngỏ ngách trên người nàng. Mĩ phụ hai mắt tà ác trợn lên kinh ngạc, song thủ khẻ luồng vào trong thân thể thăm dò mảnh bí địa bên dưới.

-Ba mươi năm… ba mươi năm ta nữa điểm khoái cảm tột cùng không thể nào có được vậy mà…

Nàng nhìn lên bàn tay đã ướt đẵm của mình, bên dưới dâm thủy lan tràn động lại trên mặt đất một vũng lớn.

Đưa ngón tay ẩm ướt lên miệng nhấm nhám hương vị của chính mình.

-Thiên Dục Ma Công. Thì ra ngươi vẫn còn cách thức tu luyện như vậy ư? Làm lãng phí thời gian của ta.

Dung nhan tà ác bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười. Chỉ trong nháy mắt “thiết môn” to lớn án ngữ trước mắt trở nên lung lay. Nàng thần trí như được khai sáng, kinh mạch càng lúc càng trở nên thông thuận khác thường.

Hồn khí càng tỏ ra kinh ngạc. Hắn tồn tại trên thế gian trước cả khi mảnh tiểu lục địa này hình thành (ý chỉ nơi đây chỉ là tiểu thế giới bị tách ra), qua ngàn vạn năm tu luyện đúc kết há có thể sai lầm. Hồn khí muốn nói gì đó nhưng lại cảm nhận được chủ nhân nội tâm vô cùng phẫn nộ, mà điểm đích lại là hắn chứ không ai. Hồn khí ngoan ngoãn lặng im giương mắt nhìn tiếp theo diễn biến.

Nàng càng đi lên dục vọng trong người càng lúc càng được khơi dậy mạnh mẽ.

Để tránh ma khí thất thoát hồn khí đề nghị đào thạch động sâu xuống trăm dặm, tuy khoảng cách không gần nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ thì tính ra chỉ nhỏ như con mũi mà thôi. Vậy mà hơi thở của nàng lại mãnh liệt thấy lạ, bởi vì nàng càng đi lên khí tức của hắn càng hiện rõ.

Phanh… một chưởng điên cuồng mạnh mẽ phá hủy hoàn toàn trận pháp phong cấm, nàng đã không thể nhẫn nại được nữa muốn dùng cách thức nhanh nhất thoát khỏi nơi đây.

Ánh sáng ban ngày chiếu đến làm nàng khẻ nhíu đôi mi cong vút.

Sau bao nhiêu năm bị vây khốn bởi hắc ám, tia sáng bình minh khiến nàng có chút không thể tiếp thu.

-Chủ nhân cẩn trọng, thái dương là vật chí dương khắc tinh lớn nhất với ma công…

-Ngươi câm miệng lại cho ta!!!

Nàng phẫn nộ gào thét khiến hồn khí bất đắc dĩ phải câm nín.

-Là kẻ nào to gan dám làm Lam nhi của ta tức giận đến như vậy?

Giọng nói quen thuộc từ bên trong rừng cây truyền tới. Trần Duyên tùy ý khoát lụa bào dài xuất hiện trước mặt nàng, dù cho khí tức có thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng hắn tức khắc liền có thể nhận ra.

Hắn nhìn thấy hắc khí dày đặc đang phong toả liên cảm thấy phiền chán.

-Phiền phức, tản đi cho ta.

Hắn quyền đầu đánh tan ma khí dày đặc làm hiển lộ thân ảnh mĩ lệ. Đưa tay nâng lên nàng cằm ngọc, Trần Duyên không khỏi kinh ngạc khi phát hiện pháp quyết chủ tu của nàng đã hoàn toàn khác trước. Thi khí không còn nữa mà thay vào đó khí tức ma công nồng đậm vượt xa tất cả ma đầu hắn từng diện kiến.

-Ngọn nguồn có lẽ xuất phát từ thứ này đi?!

Liếc xuống thần binh Âm Ty Tiên trên tay nàng. Trần Duyên cảm nhận được khí tức của nàng đã cùng thần binh hòa cùng một thể. Biến đổi lớn như vậy hết chín phần là cơ duyên khi luyện hóa thần binh mà thành.

Mĩ phụ ngây người đôi chút thì song mục trở nên hữu thần. Bắt lấy bàn tay đang mân mê gương mặt của nàng, chiếc lưỡi đinh hương diệu dàng liếm láp rồi dần dần đưa ngón tay của hắn vào trong miệng.

Thanh âm dâm dục phát ra, Lam Linh sát khí không hề suy giảm thậm chí so với nhiều năm về trước còn mạnh mẽ hơn vài lần. Hòa hợp với dục vọng chất chứa bao lâu nay càng khiến Trần Duyên không nhịn nổi tay chộp lấy một ngọn cự phong áp nàng dựa vào vách núi.

-Ưm…

Bị hắn thô bạo làm càn, Lam Linh dục vọng bành trướng quyết không rơi vào thế hạ phong. Nàng song thủ luồng xuống cự vật nóng hổi vẫn đang áp vào bụng mình bên dưới. Tiểu thế giới này là Trần Duyên hậu hoa viên, hắn chính là chủ nhân đích thực không kiên nể, ngoài áo khoác bên ngoài hạ thân hoàn toàn trống trơn.

Cảm nhận được nhiệt độ hừng hực truyền đến Lam Linh hiếm thấy hưng phấn song thủ liên tục loạn động. Qua hồi lâu Trần Duyên khẽ rên nhẹ, cự long vần vũ cuối cùng cũng chịu phun mưa. Trên hắc bào của nàng xuất hiện mảng lớn trắng xóa, dục hương xộc lên mũi khiến ma nữ thần sắc trở nên mê li.

Đúng lúc này Lam Linh không dám chậm trễ muốn nhân lúc tâm tình dâng cao đến đỉnh điểm liền thi triển pháp quyết Thiên Dục Ma Công.

Trần Duyên nhanh chóng nhận ra điều bất thường tận tình phối hợp mặc cho nàng tùy ý khống chế.

-Tướng công, ta muốn ngươi bạo lực kiền ta a.

Nàng thần sắc càng trở nên điên dại, ném Âm Ty Tiên qua cho hắn. Lam Linh ném phăng đi hắc bào để lộ tấm thân trơn mềm, trắng muốt.

-Hành hạ ta đi, ta muốn thống khổ, ta muốn điên cuồng…

Lam Linh từ giọng nói khản đặc gào thét lên từng luồn thanh âm mị hoặc.

Trần Duyên ngẫn ra, qua một hồi hô hấp hết nhìn Âm Ty Tiên trên tay lại nhìn xuống Lam Linh biểu hiện điên cuồng thèm khát dục vọng, hắn bỗng hiểu ra mỉm cười tà ác.

-Ha ha ha… ma phụ. Không ngờ sau ngần ấy năm gặp lại nàng thì điều đầu tiên nàng muốn làm với ta lại là chuyện này. Thú vị, thú vị.

Trần đại sắc lang không kiên nể tả thủ nắm lấy mái tóc dài của nàng kéo mĩ thể lại gần hắn.

Thống khổ bị nam nhân chà đạp càng khiến khoái cảm dâng trào. Nàng nở một nụ cười phá lệ xinh đẹp. Tức khắc nàng bị Trần Duyên tàn nhẫn đẩy ngã, tứ chi chống xuống đất làm lộ ra hoàn toàn cảnh xuân.

Chát…

-A…

Tác: Chương tiếp theo sẽ là thể loại BDSM, không khuyến khích các vị đạo hữu đạo tâm chưa vững vàng.