Chương 190: Tam đại chính phái hội họp.

Hai phe thế lực tình thế vốn đã căng như dây đàn, không ít tiểu môn phái dẫn người tới đây muốn từ trong hỗn loạn chiếm lấy tiên cơ cũng đã bỏ mạng, ôm theo giấc mộng xuống dưới hoàng tuyền. Các đại môn phái mà nổi bật nhất là hai đại chính phái Thiên Kiếm Phái cùng Chính Nhân Phái ngoài ý muốn chỉ dẫn theo phần đông là Luyện Khí kì đệ tử tất cả đều đã tử nạn.

Bọn chúng đối với Ma Kiếm Tông thù hận đã kết xuống, nhưng vẫn còn đang dè chừng bẫy rạp của kẻ thù nên không vội ra tay.

-Các vị hay là để lão phu nói vài lời.

Một cỗ sinh khí bành trướng xâm nhập từng lá cây ngọn cỏ, hơi độc do Hà Tiên Cô phát tán có thể xâm thực nội thể, kiềm chân hai đại tu sĩ vậy mà bị đẩy lùi. Nếu như nói độc công kia là tử thần có thể vô hình cướp đi mạng người thì luồn sinh lực này lại không thua gì thần dược chữa lành mọi thương thế, những kẻ sắp chết như bám lấy một sợi dây hi vọng kéo được mạng sống trở về.

-Hồi Xuân Thần Công, công pháp độc môn của Dược Sơn Phái.

Khác với Tứ Đại Ma Tông tình nghĩa vốn chẳng được bao nhiêu thì Tam Đại Chính Phái vạn năm qua luôn giữ chặt mối giao hảo. Tuy mỗi thế lực vẫn ngầm tranh đấu nhưng nếu đem ra so sánh với Tứ Đại Ma Tông thẳng tay tàn sát lẫn nhau vẫn tốt đẹp hơn vạn phần.

-Mộc Quỷ lão nhân, một kẻ thọ nguyên đã gần cạn kiệt như ngươi đáng lí ra phải nên sớm an bày chính sự cho bản thân a.

-Phong Ma đạo hữu lời ấy không đúng, lão phu tuy đã cổ lão nhưng dương thọ vẫn còn không ít.

Nhánh trúc xanh tươi rào rạt phi hành trên không trung mang trên đó một toán người hương khí nồng đậm. Kẻ dẫn đầu lại là một lão giả, da dẽ nhăn nhúm, tứ chi run rẫy. Bọn người này đều khoác trên người đạo bào có thêu một chiếc đỉnh cực lớn nơi ngực áo chúng tỏ rằng đều xuất thân từ cùng một thế lực.

-Lão phu đã già, xương cốt cũng không thể lành lặn như hồi trai tráng không tiện cùng các vị đồng đạo động chân động tay. Hay là chúng ta hóa binh khí thành phù vân, cùng nhau ngồi xuống thư thả a.

-Nếu như Mộc Quỷ đạo hữu đã có ý đó thì Họa Sơn ta cũng không thể thất lễ. Dù sao mục đích của chư vị đồng đạo ở đây không phải là làm to chuyện, ta nghĩ thương thảo làm sao để có thể êm đẹp cử người xâm nhập động thiên.

Họa Sơn Chân Nhân một thân hạo nhiên chính khí, từng lời nói đều mang theo cảm giác thập toàn thập mĩ. Hắn xoa nhẹ trữ vật giới chỉ, một bộ bàn ghế không tệ hiện lên, trung niên đĩnh đạt phong người ra khỏi nghiêng mực chọn lấy một chổ cho riêng mình.

-Mời.

Mộc Quỷ lão nhân vừa ý mỉm cười tự chọn cho mình một cái ghế ngồi xuống.

-Tứ sư huynh, chúng ta ngàn vạn lần không thể nhượng bộ bọn người này. Tuy rằng Tam Đại Chính Phái đều đã tệ tụ nhưng nhân lực cũng không chiếm được ưu thế gì. Đệ tin là thất sư muội và đệ có thể cầm chân tên Họa Sơn ngụy quân tử cùng lão Mộc Quỷ sắp bước một chân vào quan tài kia.

-Đệ không được vì phẫn nộ mà che mờ đi lí trí, chúng ta làm liều chỉ khiến bọn chúng chó cùng giứt chậu mà thôi.

Phong Ma Chân Nhân sắc mặt bình thản, lão quả thực cũng rất muốn tại nơi đây làm một lần đánh cược thật lớn khiến Tam Đại Chính Phái thương gân động cốt nhưng tình cảnh lúc này thập phần vi diệu, chỉ một chút cử chỉ ngoài ý muốn Ma Kiếm Tông có thể bị lật thuyền trong mương.

-Ha ha ha ba vị Ma Kiếm Tông đạo hữu hảo ý làm cho lão phu thập phần kinh hĩ. Vô Kiếm đạo hữu, tại sao cũng không cùng chúng ta ngồi xuống bàn bạc chứ?

Ma Kiếm Tông trưởng lão có thể chấp nhận nhượng bộ thật ngoài ý muốn, lão còn tưởng rằng chuyện này sẽ khó mà thành công.

-Được. Lão phu cũng không phải là hạn người hẹp hòi.

Tạm thời gác qua thù hận, chuyện trước mắt vẫn vô cùng hệ trọng. Thương thế trên người Vân Tình Kiếm cũng không làm ảnh hưởng đến hắn căn cơ, chỉ cần đưa một đệ tử thiên tài như hắn vào bên trong động thiên thì dù thương thế có trầm trọng hơn nữa cũng xứng đáng để trả giá.

-Các vị đồng đạo không quảng vạn dặm xa xôi tới nơi đây ắt cũng không chỉ vì tranh đấu lẫn nhau. Động thiên đã khai mở, trước mắt lão phu kiến nghị rằng chúng ta cũng đồng tâm hiệp lực đưa những tiểu bối kia xâm nhập vào bên trong tìm kiếm cơ duyên của bọn chúng.

-Hừ, các ngươi kẻ tung người hứng xem chúng ta như phù vân không đáng để vào trong mắt? Giết Ma Kiếm Tông ta đệ tử rồi lại có thể bình thản bàn tính chuyện chia phần.

Họa Sơn Chân Nhân mặt không đổi sắc, trước lời chăm chọc của Hà Tiên Cô, hắn vẫn lặng tỉnh như không, chờ đợi biểu hiện từ hai vị Kim Đan trưởng lão của đại phái giao hảo.

-Ngươi còn không biết xấu hổ dám lớn tiếng, vừa rồi cái thứ thần công hại người kia không phải đã thảm sát mấy trăm mạng người rồi hay sao? Đệ tử thiên tài của Thiên Kiếm Phái không lẽ đã bỏ mạng oan uổng.

Vô Kiếm Chân Nhân bản tính nóng như hỏa là kẻ trước mắt lên tiếng phản pháo, động thiên xuất hiện tại nơi vô chủ đó chính là cơ duyên của không một ai vậy mà Ma Kiếm Tông dám không để tu sĩ thiên hạ cùng nhau xâu xé miếng bánh này.

-Không sai, bọn chúng vì các ngươi hành động ngu xuẩn mà phải bỏ mạng.

Kẻ im hơi lặng tiếng hồi lâu, Phong Ma Chân Nhân rốt cuộc cũng mở lời. Lão tuy không lớn giọng hò hét như Vô Kiếm Chân Nhân nhưng bản thân cũng là kiếm tu, từng lời nói không có một chút nào tỏ ý khoan nhượng.

-Ngươi…ngươi…

Họa Sơn Chân Nhân tức giận nói không thành lời, hắn cố che đậy bằng bức màn nho sĩ cũng khó lòng như kẻ khác phát hỏa.

Lời Phong Ma Chân Nhân nói không sai, Thiên Kiếm Phái cùng Chính Nhân Phái hợp lực công kích cấm chế khiến Ma Kiếm Tông người chết hơn 10 vị Trúc Cơ tu sĩ, cái giá này quá lớn. Ngay cả một kẻ lịch luyện chưa tới trăm năm như Trần Duyên cũng rõ ràng xúc phạm cấm chế chính là điều tối kị cớ sao những lão quái vật ngàn năm như bọn hắn lại có thể mắc sai lầm sơ đẳng này.

Khi vừa trông thấy nhân số Ma Kiếm Tông mang tới hai kẻ kia nhận ra điều bất ổn, một động thiên nho nhỏ tưởng chừng chỉ phù hợp cho đối tượng Luyện Khí kì đệ tử nên môn phái chỉ phái ra vài tên Trúc Cơ kì đi theo bảo hộ. Hai nhà hợp lại cũng không đáng là bao so với quân số lên tới cả trăm người kia, mà trong đó là có không ít hậu kì hảo thủ. Cả hai đã cùng nhau thương lượng đi tới thống nhất công kích cấm chế, phát động công kích khiến cho cấm chế bị lay động diệt sát những kẻ dưới kia.

Mộc Quỷ lão nhân trầm mặc một hồi, lão sống trên dương gian không biết bao nhiêu tuế nguyệt chỉ cần nghe qua cũng thập phần rõ ràng trắng đen phải trái. Song mục già nua từ từ nhìn qua hai kẻ kia không khỏi bất đắc dĩ, thế lực đứng đầu nhân danh chính phái nhưng lại làm ra hành động hèn hạ lén lút này nếu như tin tức bị đồn ra ngoài danh tiếng của Dược Sơn Phái cũng bị bọn chúng làm cho tổn hại. Cách khả thi nhất là sát nhân diệt tích, người chết mãi mãi sẽ không làm lộ bí mật. Có điều diệt sát 3 tên tu sĩ đồng cấp là điều không thể, nhất là phía sau còn có hàng trăm hậu bối rất có thể sẽ bồi táng theo.

-Lão phu hiểu rõ nỗi đau mất đi đệ tử là điều khó lòng chấp nhận, nhưng chính sự còn ở phía trước không thể đau buồn trước mắt làm ra sái sót. Hay là mỗi bên đều lùi một bước biến chiến tranh thành cam lộ, mỗi phương đều đạt thành mục đích.

-Mộc Quỷ lão nhân, bọn người kia dùng độc sát ám hại người của ta, không ít thiên tài đã ngã xuống còn muốn Thiên Kiếm Phái chấp nhận nhượng bộ, phi lí. Vô Kiếm ta nhất quyết không chấp nhận.

Hai phe tranh đấu duyên cớ đều bắt nguồn từ lợi ích, Thiên Kiếm Phái cùng Chính Nhân Phái bày ra công kích cũng chỉ vì áp đảo nhân số quá nhiều làm ảnh hưởng tới lợi ích mà bọn chúng đạt được. Ma Kiếm Tông cũng vì thế mà chắn trước cửa, ba tên Kim Đan chính là chốt chặn vững vàng nhất dù là những tiểu môn phái khác có dốc toàn lực cũng không dám tùy tiện xông vào.

Lời Mộc Quỷ lão nhân nói ra khác nào muốn bọn họ trả ra một cái giá đắt để Ma Kiếm Tông nhượng lui không tiếp tục liều sống cố chết thông đạo chấn giữ thông đạo. Cuối cùng hai đại chính phái mới là kẻ chịu thiệt thòi nhất tại nơi đây, không những mất người mà còn hao phí của cải.

-Họa mỗ cũng khó lòng đồng tình, dù sao chúng ta cũng là Tam Đại Chính Phái làm sao có thể đối với Ma Tông bọn người kia nhục nhã thương lượng.

Linh Dược Sơn vừa hiện diện đối với tràng cảnh rối ren này cũng vô cùng không muốn bị cuốn vào. Nhưng hai kẻ gây họa kia lại không thua kém gì con đĩa hút máu, bọn chúng thà sống cố chết cũng nhất quyết không nhả ra trân tàng đồng thời vịn vào cái danh hữu hảo muốn kéo lão vào vũng nước đục này.