Hai phe giằng co không ai chịu kém suốt 3 ngày 3 đêm, động thiên khai mở vốn không phải là chuyện một sớm một chiều, thân là đại thế lực nên cũng không quá nôn nóng dù gì những thiên tài địa bảo kia cũng không mọc chân chạy mất. Nhưng tình hình bên ngoài lại khó có thể yên lành, những tiểu môn tiểu phái lại thập phần bất an. Bọn chúng thực lực không mấy nổi bật nên khi cơ duyên hiện ra đó chính là cơ hội duy nhất để những tán tu hay tu sĩ thực lực yếu kém đổi đời. Một khắc trôi qua chính là để cho cơ hội trôi qua một phần, từ đó không ít những lời bàn tán nỗi lên. Mà đa phần những câu oán hận đều hướng vào Tam Đại Chính Phái.
Bên ngoài hai tên đệ tử hớt hãi chạy vào, bọn chúng vội vàng chắp tay thi lễ sau đó cùng phân biệt Vô Kiếm Chân Nhân cùng Họa Sơn Chân Nhân to nhỏ bẩm báo.
-Cái gì, đám dân đen ngoài kia dám nỗi loạn.
Vô Kiếm Chân Nhân giận dữ làm cho tên đệ tử hoảng sợ lùi lại. Bên kia Họa Sơn Chân Nhân sắc mặt cũng xấu đi vài phần. Đa phần những tu sĩ ngoài kia đều dưới lá cờ chính phái tiến tới đây. Bây giờ lại lăm le có kẻ muốn trở mặt, những tiếng la ó cùng lời đồn không hay dùng tốc độ khó tin phát tán khắp nơi.
-“người chết vì tiền, chim chết vì mồi” hai vị đã chặn đứng con đường phát tài của kẻ khác khiến bọn chúng phải làm liều. Một cơ duyên có khi cũng đủ biến một kẻ tầm thường thay da đổi thịt trở thành cường giả. Đối diện với những kẻ dám ngán đường thì dù kẻ đó có là lão thiên ta nghĩ cũng sẽ xuất hiện không ít người liều mạng đi.
Bá Quyền Chân Nhân ngũ trưởng lão cười khẫy, Ma Kiếm Tông đệ tử đã xâm nhập vào từ lâu, hắn vô cùng thư sướng không như Tam Đại Chính Phái như đang ngồi trên đống lửa. Chính phái tác phong là thuận theo lòng người, chỉ có như vậy bọn chúng mới có thể lôi kéo thêm nhiều thế lực. Nay trước sức ép của hàng ngàn người, ngũ trưởng lão hứng thú nhìn xem hành động tiếp theo của bọn chúng là gì.
Họa Sơn Chân Nhân rơi vào tình huống nan giải, Vô Kiếm Chân Nhân vốn là kẻ không thể tin tưởng. Lão ta không những tính tình tàn độc lại trước nay thanh danh không mấy tốt đẹp. Quỷ mộc lão nhân chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sự việc này từ lúc đầu đã không không dính dáng gì tới Dược Sơn Phái, chỉ có những kẻ đầu bị vô nước nên mới tự đeo gông vào mình. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đứng lên hướng về toàn trường vô số ánh nhìn cắn răng tuyên bố.
-Chính Nhân Phái vì muốn nêu cao lá cờ chính nghĩa, vì hàng vạn tu sĩ, hàng trăm môn phái sẽ lùi một bước. Chịu lấy ra 1 thành vật phẩm sau khi đệ tử ta từ bên trong động thiên trở ra xem như bồi tội cho quý tông.
-Chính Nhân Phái vạn tuế, Họa Sơn Chân Nhân tấm lòng sâu dày tựa biển cả tạo đức cho bá tánh.
Không ngừng những lời ca ngợi vang lên, bọn họ đã phải kiềm nén đến cùng cực. Thông tin này rất có thể mở ra còn đường để bọn họ dễ dàng tiếp cận mảnh kì địa kia.
-Vô Kiếm đạo hữu, Chính Nhân Phái đã đưa ra thiện ý. Không lẽ Thiên Kiếm Phái các vị cũng không muốn vì thiên hạ tu sĩ chịu bỏ ra một chút thịt đau a.
Hà Tiên Cô thanh âm không hề ngượng ngùng khiến cho toàn trường đều nghe thấy. Mọi ánh mắt đều hướng về lão có phần bất thiện.
-Đại thế đã mất.
Mộc Quỷ lão nhân lắc đầu thất vọng.
-Được, Thiên Kiếm Phái ta cũng vì chính đạo mà lui một bước. Thành quả do đệ tử Thiên Kiếm Phái mang ra từ động thiên sẽ cho các ngươi một thành.
Vô Kiếm Chân Nhân không thể bước lui chỉ còn một cách thỏa thuận. Nhưng Thiên Kiếm Phái người nhận ra có điều bất ổn, không như khi Chính Nhân Phái quyết định nhượng bộ khí thế. Những kẻ dưới kia không hề reo hò mà bọn chúng chỉ thở phào xem như nãy giờ không có điều gì xảy ra.
-Các…các ngươi…
-Đó chính là chổ lợi hại của kẻ nắm bắt được thời cơ, về mặt này đạo hữu vẫn còn kém xa.
Tứ trưởng lão ném ra một câu, song mục đảo nhẹ xuống những tu sĩ kia.
-Lúc này đây mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, lão phu cùng hai vị sư đệ cũng muốn bỏ ra một chúc công sức, mở ra thông đạo để các vị có thể sơm tìm thấy cơ duyên của chính mình.
Một trường âm thành gào hét vang dội cả núi rừng, thậm chí còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần khi Họa Sơn Chân Nhân đứng ra tuyên bố. Không cần phải đợi lâu thông đạo do tam đại tu sĩ Kim Đan mở ra lớn gấp nhiều lần những ba tiểu thông đạo kia. Hàng hà chiếc bóng đã không thể nhẫn nại thêm được nữa phi người lao qua.
Tam Đại Chính Phái sắc mặt không thể khá khẫm, kẻ bước vào trước sẽ có lợi thế lớn nhất tìm kiếm bảo vật. Tưởng rằng sau khi đệ tử của bọn họ hoàn toàn xâm nhập lúc đó mới mở ra cái khác thông đạo cho đoàn người kia tiến vào. Không ngờ Ma Kiếm Tông lại cao tay ấn cho đông đảo tu sĩ cùng lúc xâm nhập, kì này thu hoạch khẳng định sẽ ít đi rất nhiều nhưng không kẻ nào có thể đứng ra ngăn cản.
Không như Tam Đại Chính Phái chỉ hao tốn vài hô hấp tất cả đệ tử đã xâm nhập vào bên trong, hàng ngàn tu sĩ nối đuôi nhau cũng phải tiêu tốn gần hai canh giờ.
-Ha ha ha nếu như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa sao chúng ta lại không cùng nhau đàm đạo, lão phu tin rằng những tiểu tử trong kia ít thì 10 ngày nhiều thì cả tuần trăng đi.
Hai phương cũng hiểu rõ thời khắc này không thuận tiện để giao đấu nhưng cũng không có nghĩa đơn thuần xóa bỏ thù hận. Ma Kiếm Tông ba người khoát tay từ chối, neo đậu chiến thuyền gần đó đồng thời túc trực bên cấm chế.
-Tứ sư huynh, chúng ta tại sao lại dễ dàng chấp nhận điều kiện của bọn chúng. Một thành bảo vật tuy không ít nhưng nếu ra thêm điều kiện đệ khẳng định bọn hắn cũng sẽ chấp thuận.
-Ta không thể mạo hiểm, đệ tử nồng cốt đều đang ở bên trong động thiên. Chỉ cần bọn chúng một lần để xung động cấm chế hậu quả này 3 người chúng ta khó lòng gánh vác.
Đối với nghi vấn của Bá Quyền Chân Nhân, lão cũng chỉ có thể thở dài nuối tiếc. Phong Ma Chân Nhân “ném chuột sợ vỡ bình” nếu như dồn ép vào chân tường thì Dược Sơn Phái vốn đứng ngoài cuộc bất đắc dĩ cũng sẽ tham gia, thậm chí Ma Kiếm Tông sẽ trở thành công địch của thiên hạ.
Lão lấy ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có ẩn chứa một ngọn lữa nhỏ trôi lơ lững, tuy đốm lữa có chút yếu ớt nhưng cũng tiến triễn hơn rất nhiều làm cho lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
…
Trở lại ba ngày trước, bên cạnh động thiên lối dẫn vào bí cảnh. Trần Duyên vẫn đang tọa thiền sắc mặt thập phần khó coi. Hắn hữu thủ bị dày xéo gần như biến dạng, vô số Phệ Huyết Trùng khó lòng trụ nỗi bị lực lượng kì lạ kia đánh văng ra ngoài.
Đã 3 ngày 3 đêm Trần Duyên trấn thủ tại nơi đây, tình hình càng lúc càng mất kiểm soát. Càng tồi tệ hơn khi Tiểu Mập Mạp lúc này lại đang khóa mình trong kén tơ dù hắn xúc động như thế nào cũng không thể lay tĩnh.
-Xiii…
Lại một lỗ hổng được mở ra, ngay tức khắc một tấm chăn linh trùng ngùn ngụt lao tới lấp vào lỗ thủng che đậy đi thứ ánh sáng huyền ảo đang dùng mọi cách để tẩu thoát.
-Truyền Tin Phù thượng đẵng chỉ cần nữa canh giờ liền có thể vượt qua trăm dặm, là bảo vật có một không hai trong thiên hạ. Sư phụ khẳng định đã sắp tới được đây, thứ ánh sáng này có thể mê hoặc cả ta rất có thể là một trung cấp động thiên hàng thật giá thật. Bí mật này chỉ có thể cho người của chúng ta được biết, nếu như thật sự truyền ra ngoài khẳng định sẽ dấy lên một hồi mưa máu đi.
-Không sai, truyền thừa của lão phu sao có thể tầm thường chứ.
Cổ lão giọng nói như đánh thằng vào não hải của Trần Duyên khiến cho hắn hoàn toàn mất đi ý niệm. Trong tích tắc Trùng Sào tan vỡ, hắn bị thứ ánh sáng mê người kia thôn phệ. Từng lá Phong Ấn Phù bị thiêu rụi trong tích tắc khiến cho trận thế Bát Ấn Đồ mất đi hiệu lực vốn có. Một lần nữa ánh sáng không thể bị kiềm giữ, phát xạ khắp nơi thu hút vô số tu sĩ.
Trần Duyên như bị rơi vào một chiều không gian khác lạ, hắn bất tĩnh rơi vô định như một viên đá nhỏ giữa không trung.
-Rầm!!!
Cả ngươi lao thẳng xuống đất, nổi thống khổ do xương cốt bị đứt gãy khiến cho Trần Duyên hồi tỉnh. Toàn thân vô lực, một tia nguyên khí cũng không còn, nói đúng hơn là hắn không thể điều động pháp lực. Đan điền trở nên trống rỗng nhưng càng điên rồ hơn là Trần Duyên không thể thu nạp nguyên khí xung quanh để trị thương.
-Gào…!!!
-Khốn kiếp! Đúng là họa vô đơn chí mà.
Trong người gần như không còn cái xương nào hoàn thiện, Trần Duyên song mục như muốn nứt ra tận lực khống chế cái cơ thể không còn muốn tuân lệnh nữa.
-Cử động, cầu xin ngươi cử động đi.
Hắn gầm hét trong bất lực, chứng kiến một bóng đen dã thú lao tới. Mang hình dạng của một con báo nhưng hai chiếc nanh lại phát triển lạ kì mọc dài ra cả bên ngoài. Đầu yêu thú kia nhìn về phía Trần Duyên không rời mắt, đó chính là cái nhìn của kẻ đi săn khi nhìn về phía con mồi.
-Còn muốn dò xét xem ta còn sống hay đã chết?
Trần Duyên khó tin khi nhận ra đầu yêu thú kì lạ kia đá một tiểu thạch về phía này. Hắn trong người nội thương lẫn ngoại thương đều có đủ khó lòng lay động tứ chi nên cũng khó nhận ra là còn sống hay đã chết. Yêu thú kia linh trí đã lớn mạnh không ngờ tới.
Dường như đã xem xét kỉ lưỡng con mồi kì lạ trước mắt. Mùi tanh tưởi của huyết dịch làm cho đầu yêu thú vốn đói kém lâu ngày khó có thể nhẫn nại thêm nữa. Từng bước lân là lại gần chắc mẫm đã có một yến tiệc dễ dàng.
-Cử động đi…cử động…được rồi!
Chỉ còn khoảng cách không quá ba bước chân Trần Duyên nội tâm thầm gào hét. Cuối cùng trời cao cũng không phụ lòng người tả thủ cơ bản đã lấy lại khống chế. Đó cũng là lúc yêu vật kia tiến lại gần, sau nhiều lần đánh hơi trên cơ thể hắn, đầu yêu thú mừng rỡ miệng máu mở rộng. Đôi răng nanh sắc bén không thua gì lợi khí chực muốn cắm chặt vào cổ hắn.
-Súc sinh mau chết đi.
Tả thủ khép lại như mũi giáo, chiêu thức quen thuộc mà bấy lâu nay Trần Duyên không có dịp dùng tới. Cộng hưởng với nhục thể đã được tôi luyện gian khổ, “thủ giáo” bất chợt không ngờ tới đâm ngập vào trong miệng máu khiến cho đầu yêu thú kia thống khổ rên lên, giảy dụa một hồi rồi cuối cùng cũng gục xuống.
-Lúc kẻ đi săn tấn công con mồi cũng chính là thời điểm hắn sơ suất nhất. Súc sinh, dù người linh trí có cao cỡ nào cũng không thể nằm ngoài quy luật đó.
Gắng sức chèo chống thân thể, Trần Duyên cứ như thế cả người ngập tràn huyết tinh. Hắn hành động tiếp theo khiến kẻ khác phải nôn thốc nôn tháo. Thi thể yêu thú bị xé toạc, một mớ huyết nhục rợn người. Trần Duyên đưa đầu vào bên trong liều mạng cắn xé từng miếng thịt vẫn còn thắm đẵm máu tươi từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống. Hắn thôn phệ huyết nhục tàn bạo không hề thua kém một đầu mãnh thú tới khi cụ thi thể chỉ còn lại xương trắng. Sau khi đã nhồi nhét đầy cái bụng trống rỗng, Trần Duyên cũng kiệt lực ngã xuống.
-Không thể thu nạp nguyên khí, đan điền trống rỗng. Không thể mở ra túi trữ vật, Loa Trùng Ốc không thể gọi ra. Ngay cả Tiểu Phương Thế Giới cũng bị thứ gì đó khóa chặt. Đây có lẽ là năng lực dị thường tại nơi đây a.
Trần Duyên nằm vật xuống đất kiến nhẫn chờ đợi thương thế trong người hồi phục, hắn nhục xác vốn mạnh mẽ không hợp thói thương nên vết thương trên người cũng mau chóng tiến triễn. Chiều tàn Trần Duyên rốt cuộc cũng đã có thể trở người đứng dậy.