Chương 189: Hai phe giao tranh.

Ba ngọn đại sơn tạo thành bức bình phong do trời đất dưởng dục vô tình che giấu động thiên hàng vạn năm rốt cuộc cũng lộ ra. Hàng trăm thế lực, hàng vạn tu sĩ chia nhau dò xét một vùng rộng lớn làm cho Ma Kiếm Lâm náo động không ngừng.

Ma Kiếm Tông đại thế lực chiếm lợi thế nhất vì động thiên này tồn tại vô cùng gần tông môn lãnh địa. Chiến thuyền to lớn có thể chuyên chở cả ngàn người lao đi vun vút phía trên tầng lá. Trên thân có khắc Ma Thạch Kiếm biểu tượng của Ma Kiếm Tông người.

-Tứ sư huynh, tại sao ngươi lại nằng nặc ép chúng ta theo cùng. Dù là động thiên khai mở thì với quy mô nhỏ yếu kia chỉ cần tùy tiện phái ra một vị trưởng lão chấn giữ toàn trường là được.

Ngũ trưởng lão không thể lí giải hướng về phía Phong Ma Chân Nhân hỏi rõ thực hư. Động thiên khai mở tuy có chút khác thường nhưng hào quang dù cường đại cũng không thể tồn tại lâu. Theo lịch luyện của hắn chín phần là tiểu động thiên dành cho đệ tử Luyện Khí kì thâm nhập. Vậy mà chỉ trong một canh giờ Phong Ma Chân Nhân đã triệu tập hai vị trưởng lão cùng hàng trăm đệ tử Trúc Cơ không nói rõ nguyên do đã tự mình khống chế chiến thuyền lao đi.

-Nguyên nhân sâu xa bên trong đó không hề đơn giãn như sư đệ đã tưởng tượng, động thiên kia sợ là…

Tứ trưởng lão vừa định nói ra thật hư thì thứ ánh sáng say động lòng người kia lại một lần nữa bộc phát. Hào quang có tác dụng kích phát tạp niệm của nhân loại, không ít Trúc Cơ tu sĩ cũng khó lòng chống đỡ. Mãi đến khi ba vị trưởng lão phóng ra thần thức ngăn cản bọn họ mới có thể khôi phục lại thần trí.

-Ánh sáng mê hoặc cả Trúc Cơ tu sĩ, vậy thứ chúng ta hướng tới lại là một trung đẵng động thiên. Trúc Cơ đệ tử có thể xâm nhập truy tìm cơ duyên.

Thất trưởng lão vô tình bị kéo vào khiến nàng nội tâm buồn bực, sau khi nhận ra cấp độ thật sự của động thiên kia cũng không khỏi thất thố. Sơ đẵng động thiên thích hợp để Luyện Khí kì đệ tử khám phá, nơi đây chính phần là hiếm thấy linh dược cùng một ít nhỏ bé truyền thừa vốn không thể đánh động được tới nàng. Còn Trung đẵng động thiên đã hoàn toàn thay đổi về chất, không những ẩn chứa bảo vật trân quý, truyền thừa của những thế lực mạnh mẽ mà còn ẩn chứa vô số điều bí ẩn. Thậm chí dù là một kẻ thực lực không mấy nổi bật, nếu như mang trên người vận may cực lớn rất có khả năng kẻ đó sẽ nhận được ẩn tàng của đại tu sĩ, chủ nhân của động thiên đó không chừng.

-Không ổn! Duyên nhi có gặp phải chuyện bất trắc sao?

-Tứ sư huynh, động thiên ở phía trước mắt rất gần chúng ta rồi, tại sao huynh lại đột ngột đổi hướng chứ?

Phong Ma Chân Nhân biến sắc, toàn lực không chế chiến thuyền chếch về bên trái trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nhưng tất cả cũng không cần phải chờ lâu, chiến thuyền dần đáp xuống, Phong Ma Chân Nhân dẫn đầu đoàn người lướt đi trong rừng rậm. Sau gần 1 canh giờ lão lấy ra Truyền Tin Phù phóng đi.

-Truyền Tin Phù? Chúng ta có sắp đặt người ở đây từ trước?

-Thành Lực bái kiến sư phụ cùng nhị vị trưởng lão.

Ngũ trưởng lão thập phần ngoài ý muốn, tên đệ tử vốn chỉ được giao nhiệm vụ lân la vòng ngoài Ma Kiếm Lâm lại có thể hiện diện nơi đây. Nhưng lại càng kì lạ hơn là tứ trưởng lão đã biết trước được chuyện này chủ động cùng hắn liên hệ.

-Trần Duyên đang ở nơi nào?

-Điều này…mời sư phụ cùng các vị sư thúc qua đây.

Thành Lực bất đắc dĩ đi trước dẫn đường tới một lối đi hẹp bị bao quanh bởi hai vách núi dựng đứng xuyên thủng tầng mây. Một trường áp chế khổng lồ một con chim nhỏ bay qua liền không hay biết bị nghiền thành thịt nát.

-Trần sư huynh sợ rằng còn ở bên trong chưa thể thoát ra ngoài.

Viên Thành Lực e ngại trông thấy kết cục thảm thương, Trần Duyên vốn đã áp chế thứ ánh sáng kì dị kia ba ngày ba đêm nhằm câu kéo thời gian nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Tầng sáng phá bỏ trói buộc, một trường pháp lực được hình thành bao bọc lấy lồng chảo bên trong ngăn cản bất kì kẻ nào xâm nhập.

Được Thành Lực thuật lại diễn biến ngũ trưởng lão cùng thất trưởng lão sắc mặt cũng không dễ chịu gì.

-Tiểu tử này lá gan không khỏi quá lớn đi, dám một mình áp chế khí tức của một động thiên. Hẵn là hắn hành động đã khiến tồn tại bá chủ trong đó nổi giận nên mới gây ra cớ sự này.

-Lúc này chúng ta càng không thể chần chừ thêm được nữa. Tứ sư huynh tên đệ tử kia của huynh tuy vẫn còn ở bên trong nhưng chưa thể xác định hắn gặp phải chuyện bất trắc. Chúng ta nên hợp lực mở ra một lối vào cho các đệ tử này.

Phong Ma Chân Nhân kiềm nén ý định một kiếm phá nát nơi đây cứu ra lão đệ tử nhưng sợ rằng sẽ “ném chuột bể bình” gây ra cớ sự ngoài ý muốn khiến cho Trần Duyên thật sự tử nạn. Ba người tu vi đều là Kim Đan kì cao thủ hợp sức tạo ra một đại thủ pháp lực lưu động dữ dội. Đại thủ kia ngũ chỉ cắm vào trường áp chế mạnh xé ra một mảng lớn tạo thành thông đạo dẫn vào bên trong.

-Tất cả các ngươi lần lượt đi vào bên trong. Nhớ kĩ động thiên có thể ẩn chứa nhiều điều huyền bí đồng thời cũng là tử địa của không ít thiên tài, lấy tính mạng làm trọng.

-Tuân mệnh.

-Sư phụ. Đệ tử cũng muốn cùng vào với các sư huynh đệ, Trần sư huynh đối với đệ tử có ân cứu mạng, đệ tử không thể thấy chết mà không cứu.

Viên Thành Lực đứng ra xin thỉnh chiến, ngũ trưởng lão đã quá rõ con người của tên đệ tử này, biết không thể khiến hắn thay đổi ý định nên cũng chỉ còn cách gật đầu tán thành.

-Khốn kiếp là kẻ nào nhanh hiện nguyên hình.

Toán đệ tử vẫn chưa vào hết thì cấm chế rung chuyển dữ dội, có vô số kẻ thi triển pháp lực công kích không ngừng nghĩ khiến cho không ít đệ tử vì cấm chế bị xúc động mà bỏ mạng. Phong Ma Chân Nhân nổi trận lôi đình, lão không tin đám người này lại ngu ngốc đến mức mạo hiểm hủy đi bảo vật bên trong. Rõ ràng bọn chúng có ý đồ muốn diệt sát số đệ tử này, chỉ cần cấm chế bị quấy động hớn trăm tên Trúc Cơ đệ tử khẳng định sẽ không toàn mạng.

-Phong Ma đạo hữu thứ lỗi cho, lão phu quả thật vô ý không biết quý tông đã sớm tới đây.

Họa Sơn Chân Nhân dáng điệu một bậc chính nhân quân tử xuất hiện dẫn theo đó là Chính Nhân Phái người hướng Phong Ma Chân Nhân theo lễ tiết chấp tay tạ tội.

-Ha ha ha Phong lão ma, nếu như ta nói là cố ý thì sao? Hơn trăm tên Trúc Cơ kì tu sĩ, còn có không ít kẻ là Trúc Cơ hậu kì. Một bút này dù có là tông môn đại phái cũng là tổn thương tới gân cốt đi.

Vô Kiếm Chân Nhân không phải là kẻ an phận, đối với lão chính ma đã là thế bất lưỡng lập. Không cần phải cho Ma Kiếm Tông mặt mũi, đối với ma môn người giết một kẻ chính là bớt đi một mối phiền phức.

Ba vị trưởng lão sắc mặt càng trở nên âm trầm, ma kiếm được Phong Ma Chân Nhân tuốt ra khỏi vỏ, điều mà hơn trăm năm qua hiếm kẻ nào có cơ hội được diện kiến. Cùng Thất trưởng lão Hà Tiên Cô, ngũ trưởng lão Bá Quyền Chân Nhân ba vị Kim Đan kì tu sĩ bấy giờ bên người đã không còn vướng bận, kẻ có thể xâm nhập cũng đã xâm nhập, người không thể cũng đều bị cấm chế diệt sát thù này đã kết xuống.

-Thiên Kiếm Phái, Chính Nhân Phái các ngươi sát nhân xong lại nôn ra mấy lời nói khó nghe kia nghĩ là có thể giũ bỏ tất cả tội trạng. Hà mỗ lâu nay vốn tu thân dưỡng tánh tránh chuyện sát nhân, các ngươi sẽ nhanh thôi, nếm thử tư vị sống không bằng chết.

-Vạn Độc Lưu Hương.

Hà Tiên Cô thật sự đã động nộ, nàng trên tay tiểu đỉnh kì lạ cùng pháp lực thôi động không ngừng. Một màn sương ẩn chứa ngọt ngào hương vị hòa cùng cơn gió bảo phủ khiến cho nội vi 3 dặm gần đó đại thụ dần trở nên héo rũ, sinh vật cũng từ từ khụy xuống trên thân lở loét vô vàn vết thương mưng mủ không khỏi khiến kẻ trông thấy phải nôn mữa.

-Mọi người nhanh chóng vận pháp lực thủ hộ nội thể, độc của nữ nhân kia ngàn vạn lần không thể coi thường được.

Vô Kiếm Chân Nhân chấn định hét lớn. Không chỉ Thiên Kiếm Phái người, thôi thúc pháp lực bao bọc nhục thể ngăn chặn tất cả mọi thứ có ý định xâm nhập.

-Hừ, các ngươi dám khinh thường Hà Mỗ độc dược, dù có là chư vị Kim Đan cũng đừng mong đơn giản tránh khỏi nổi đau thể xác.

Bọn người kia hành động không hề khiến nàng lo âu, trên khóe môi nhếch lên một tia khinh thường.

-Không xong rồi, pháp lực của chúng ta không thể nào ngăn độc hương xâm nhập.

-Khốn kiếp, khốn kiếp. Ả đàn bà kia đúng là rắn độc. Ả thật sự muốn độc sát chúng ta.

-Không. Ta không muốn ngã xuống tại đây, nhân sinh rộng mở vẫn còn ở phía trước. Ahhhh…

Bọn chúng có vô số kẻ nổi loạn, nhận ra bản thân không thể chống lại thứ chất độc vô hình kia càng làm cho nổi tuyệt vọng bị đẩy lên đến cùng cực. Hàng ngàn bóng người cứ như vậy rơi rụng, tới khi chạm đất chỉ để lại những bãi nhày bốc mùi khó ngữi.

Thiên Kiếm Phái một tên Trúc Cơ hậu kì tu sĩ một tên đã phế, độc tố xâm nhập từ từng đầu ngón tay chạy dài có xu hướng lan rộng ra khắp nhục thể. Chỉ một lúc nữa thôi độc tố công tâm hắn phải nối bước theo bọn chúng xuống địa ngục không phải nghi ngờ.

-Xoẹt…

Hắn ánh mắt vô tình không vì đó mà hoảng loạn, bội kiếm mang bên mình bay ra khỏi vỏ sau khi lượn một vòng trên không đã lao thẳng xuống. Một đường kiếm chém đứt phăng một cánh tay không hề do dự.

Một tên Trúc Cơ kì tu sĩ hành động làm cho không ít người chú ý tới, bọn chúng đối với hắn động tác đều thập phần bất ngờ. Trước uy lực của độc công thì hi sinh một cánh tay giữ lại mạng sống chính là biến pháp hữu hiệu nhất lúc này nhưng có mấy kẻ dám như hắn, thờ ơ tự tay phế đi bản thân.

-Hắn là Vân Tình Kiếm một trong Vân – Vũ – Phong Tam Tuyệt Kì Tài của Thiên Kiếm Phái.

Vân – Vũ – Phong uy danh không có kẻ nào là không biết tới, ba người bọn họ mang trong mình thiên phú dị bẩm. Một ngày tu luyện còn vượt qua kẻ khác trăm ngày bỏ công, hao phí 400 năm đã đột phá Trúc Cơ hậu kì nhất kiếm trong tay ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ Hậu kì lâu năm cũng khó có người trụ được dưới hắn một kiếm.

-Vân Tình Kiếm tay kia của ngươi…

Vô Kiếm Chân Nhân sắc mặt trầm trọng, Vân Tình Kiếm là nhân vật thập phần trọng yếu trong việc xưng bá thiên hạ của Thiên Kiếm Phái sau này. Vì để cho hắn có thể an toàn trưởng thành môn phái đã không tiếc sai phái một Kim Đan tu sĩ bám theo bảo hộ. Nào ngờ chỉ một khắc sơ sẩy mà đã ra nông nổi này, so với Ma Kiếm Tông 10 tên Trúc Cơ đệ tử kia mất mạng thì tổn thất này của môn phái vẫn nặng nề hơn rất nhiều.

-Vô Kiếm trưởng lão, Vân Tình không sao, chỉ là một cánh tay vẫn chưa thể nào đánh gục được ta.

Hắn ý chỉ còn chưa bị lay chuyển, thanh danh Tam Tuyệt Kì Tài không phải vô công có được. Kẻ chào đời mang trên người thiên phú lại không vì vậy mà trễ mảng tu luyện, ăn chơi trác táng. Tâm tính của hắn do phải qua vô số lần trải nghiệm sinh tử lằn ranh từ từ bồi đắp vững vàng như bờ đê trước cơn lũ không thể phá vỡ.