Chương 234: Linh thú kỳ lạ

Chương 234: Linh thú kỳ lạ

Phiêu Miễu cốc gần với Phiêu Miễu thành, theo những người già sống trong thành, trong cốc trước đây không hề có sương mù mà là một dãy sơn cốc nối liền với nhau, bên trong sống rất nhiều linh thú quý hiếm ở tầng một.

Không rõ từ bao giờ, có thể là một hai trăm năm trước đây hoặc lâu hơn, Phiêu Miễu cốc bỗng bắt đầu xuất hiện sương mù.

Làn sương này chỉ bao quanh trong cốc, không hề tràn ra bên ngoài.

Có người kể, nhiều khống thú sư và chiến thú sư lúc đó đã vào trong Phiêu Miễu cốc tìm hiểu tình hình, nhưng họ bị dọa sợ bởi những thứ nhìn thấy bên trong cốc.

Họ thấy bóng mờ ảo của một con hươu toàn thân mang lông trắng, hai mắt như ngọc hòa với thiên nhiên, khi nó xuất hiện màn sương mờ tan biến một góc, từ trên trời ánh trăng chiếu rọi xuống người nó, người ta mô tả rằng nó giống như thần thú chứ không phải linh thú bình thường.

Điều kỳ lạ là các con linh thú trong cốc cứ vây quanh nó bảo vệ con sơn dương.

Theo ánh mắt của con sơn dương, những linh thú liền tấn công đám người xâm nhập sơn cốc ra ngoài.

Lời đồn thổi từ những người vào trước đó lan ra bên ngoài, kẻ tò mò, người thì ham muốn con hươu kỳ lạ trong sơn cốc.

Một đội ngũ lớn hơn được thành lập đi vào bên trong Phiêu Miễu cốc, những người đi vào lần này cũng đến địa điểm lần trước.

Khác là họ không thấy một con hươu trắng, mà thấy một con hươu đen, toàn thân nó như một con chiến mã, trang bị toàn bộ giáp đen bao bọc lấy toàn bộ thân thể, kể cả sừng hươu.

Đôi mắt con hươu không còn trong sáng như ngọc, mà nó đã hoàn toàn thay thế bởi màu đỏ.

Ánh trăng phủ xuống cũng đã khác với trước, một ánh trăng đỏ như máu, sương mù năm dặm xung quanh cũng đổi thành màu đỏ.

Một đoàn vài nghìn người, chỉ còn lại vài ba người sống sót, từ đó cũng không ái dám bén mảng vào sâu bên trong Phiêu Miễu cốc.

Người ở thành Phiêu Miễu cứ cách vài năm lại nghe được tiếng hát du dương từ trong cốc truyền ra, lúc lại thấy tiếng ma sát của đất đá nhưng các hiện tượng đó đều không ảnh hưởng tới thành Phiêu Miễu và các làng mạc xung quanh nên không ai muốn rời đi.

Còn về tử địa còn lại, Kim Lôi động, nơi này không có nhiều huyền bí như Phiêu Miễu cốc.

Nơi này do điều kiện thiên nhiên tạo thành, người của Yên Vân Hoàng sau nhiều ngày tìm hiểu bên ngoài cốc.

Phát hiện được, bên trong Kim Lôi động vẫn có rất nhiều linh thú sở hữu lôi linh lực sinh sống, bọn họ còn tìm được một vài cây dược liệu và khoáng thạch có chứa kim, lôi linh lực cấp thấp.

Thương Hổ kể hết toàn bộ những gì hai đoàn đội đi tới hai nơi báo cáo cả cho Võ Huyền.

Trong giây lát chưa thể đánh giá hết tất cả, nhất là con linh thú kỳ lạ ở Phiêu Miễu cốc, Võ Huyền còn cần cân nhắc về nó.

Trước đó, hắn cũng đã tìm hiểu qua về Phiêu Miễu cốc và Kim Lôi động từ thông tin của Trưởng Khống Giả.

Cho đến bây giờ, có thật sự có tồn tại con linh thú đó thật hay không? Vẫn còn là một vấn đề lớn.

Mỗi lần Trưởng Khống Giả cử cường giả tiến vào trong cốc cũng không tìm được gì.

Linh thú bên trong cốc hỏi gì cũng không biết, thành ra, Trưởng Khống giả cũng chẳng quan tâm tới con linh thú bên trong cốc nữa, chỉ liệt nó vào danh sách đối tượng cần chú ý.

Dẫu sao nó sống vài trăm năm chưa từng giết người hay linh thú, còn tốt hơn cả đám người Trưởng Khống Giả.

Mà trong Trưởng Khống Giả, đại bộ phận trưởng lão đều là linh thú, tự nhiên mọi người đều coi nhẹ chuyện này.

Võ Huyền lục tung trí óc của mình cũng không tìm được con linh thú nào giống trong mô tả, một là mô tả không đúng, hai là sai, ba là linh thú bên trong là linh thú mới hoặc nó nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.

Trước cần đi xử lý một số chuyện rồi sẽ bắt đầu khởi hành đến Kim Lôi động trước.

Tại nơi này phát hiện ra dược liệu cùng khoáng thạch thuộc tính lôi, có thể hái cùng đào một ít về.

Dù sao dược linh cùng dược liệu thuộc tính lôi tại tầng một tương đối hiếm thấy, trên tầng hai và tầng ba cũng là mặt hàng thường xuyên bị tranh dành giống như dược linh quang, ám.

Võ Huyền đang định rời đi, Thương Hổ lại nhớ đến lời Văn Chước, hắn liền nói. “Chủ nhân, chúng ta hiện tại có hơn năm trăm thiếu niên mười ba tuổi đã ngưng kết được dưỡng thú tâm và chiến thú tâm.

Phong Nam Sương trước đó đã hai lần dẫn đám trẻ ra ngoài tìm kiếm sủng thú đầu tiên cho mình, hắn hai ngày trước lại dẫn năm mươi người đi.

Nếu cứ làm như thế thì tương đối mất thời gian, làm chậm tiến độ phát triển của những thiếu niên này, mà số lượng linh thú xung quanh đây cũng không thể đảm bảo được cho người của chúng ta.

Nên Văn Chước có ý muốn hỏi chủ nhân có thể hay không giúp hắn bày trận cho các thiếu niên này đến Thiên Thú giới.”

Võ Huyền nghe Thương Hổ nói cũng không có từ chối, hắn nói. “Chỗ ta hết nguyên liệu để bày Thông Linh trận rồi, có lẽ huynh phải đi mua một số khoáng thạch.”

Hắn nói đoạn liền viết ra vài loại khoáng thạch cần bày Thông Linh trận cho Thương Hổ.

Nhận lấy tờ giấy, Thương Hồ liền lướt qua mấy khoáng thạch bên trên, hắn liền cười nói. “Có lẽ không cần phải đi mua, vừa rồi chúng ta đổi đan dược lấy khoáng thạch từ Tam Thế Gia có mấy lại khoáng thạch này.”

“Từ bao giờ chúng ta lại nhận khoách thạch vậy?” Võ Huyền hơi sửng sốt nói, ngôi làng hắn sống là một ngôi chợ thông thương, hắn tự nhiên hiểu rõ được việc đổi đan dược lấy khoáng thạch có ý nghĩa gì.

Tam Thế Gia sẽ không thiếu sủng tệ để trao đổi với Yên Vân Hoàng, gãi tai cũng có thể đoán được là tài lực sủng tệ của Yên Vân Hoàng đã phát triển đến mức không cần tích trữ sủng tệ nữa.

Mà bắt đầu trao đổi các loại mặt hàng khác với Tam Thế Gia, có nghĩa là Yên Vân Hoàng tài lực tại tầng một đã tương đối lớn.

Phong Ngôn bên cạnh lên tiếng. “Từ mười ngày trước rồi, số sủng tệ chúng ta bán đan dược đã lên tới năm triệu sủng tệ, nên tỷ tỷ, ta và mấy người Thương Hổ đã quyết định chúng ta sẽ đổi sang nhận cả các đồ vật có giá trị khác.”

Võ Huyền không có ý kiến, chỉ góp ý một chút. “Đừng nhận những đồ quá kém, mang về cũng không thể dùng được, chúng ta buôn bán, tuy nói có thể cầu bảo vật từ trong đống đất nhưng lại không an toàn.”

“Yên tâm, điều đó bọn ta đều biết cả, làm gì có nhiều bảo vật lọt ra bên ngoài như thế? Phát triển thế lực đều nhằm vào căn cơ, mục tiêu của chúng ta hiện tại không phải mấy thứ đó.”

Không có gì thêm, Thương Hổ liền tự mình đi lấy khoáng thạch về cho Võ Huyền bày trận.

Thương Hổ không có đi một mình mà gọi theo cả Văn Chước cùng đi, có hai người làm việc sẽ nhanh hơn.

Sẵn tiện chờ đợi, Võ Huyền cùng Phong Ngôn lại đi dạo một vòng quanh khu luyện tập.

Từ đằng xa, hắn nhìn thấy một người phụ nữ mặc thanh y, đang chữa thương cho một con cáo nhỏ, xung quanh là vài thiếu niên khác.

Người phụ nữ này hắn cũng tự nhiên nhớ một , chính là em của Cương Thanh Di Nam, cô cô của Cương Thanh Văn.

Từ ngày ở tửu lâu rời đi, hắn cũng không ra ngoài, chỉ nhớ ngày hôm đó phân phó cho Phong Nam Sương chỉ điểm cho Thương Hổ.

Không rõ giờ hai người họ tiến triển ra sao?