Chương 233: Luyện thể pháp

Chương 233: Luyện thể pháp

Thương Hổ những ngày này, ngoài việc quản lý sự tình của Yên Vân Hoàng thì luôn cùng một người gọi là Văn Chước thuộc hạ dưới trướng Phong Mẫn Nghi lúc trước.

Hiện tại, Văn Chước là một trong những người dạy những thiếu niên mới gia nhập ở Yên Vân Hoàng.

Hai người thường hay hẹn đấu cùng với nhau trong lúc rảnh rỗi, cũng để những thiếu niên biết được sức mạnh của linh thú và người khống thú.

Lúc này, hai người thủ thế trên sân.

Sau lưng Thương Hổ là một con sói đen, trên đầu nó có một sợi lông hình bán nguyệt cong vút về đằng sau, ánh mắt trầm như nước, thi thoảng chớp nhẹ một vài cái.

Không giống với các con sói khác, thường sử dụng hàm răng để cảnh bảo sức mạnh, con sói đen giống như đá cứ im lìm một cách lạ thường.

Thương Hổ một thân để trần, ám linh lực vũ động trên người hắn, hai nắm đấm hóa thành mây đen, đôi mắt cẩn trọng nhìn Văn Chước.

Phía đối diện, Văn Chước đứng cạnh một con linh thú giống tê giác, toàn thân nó bao bọc bởi một lớp đá dày, trên đầu mọc ra ba chiếc sừng dài sắc nhọn, trên lưng lại cõng theo một tảng đá hình núi lửa, phần sâu hoắm bên trong chứa ngập nước.

Chợt Thương Hổ lên tiếng. “Hắc Vũ Lang, chúng ta lên trước.”

Hắn cùng Hắc Vũ Lang lập tức lao lên, cả hai hóa thành hai điểm đen xông tới chỗ Văn Chước cùng con linh thú kia.

“Địa Hà Thú, Thủy Trào.” Văn Chước thấy Thương Hổ đánh tới, liền ra lệnh cho sủng thú của mình.

“A…a.” Địa Hà Thú rống lớn một tiếng, đỉnh núi trên người nó hơi lắc lư, thủy linh lực tụ lại quanh thân, từ dưới chân nó một sóng nước tràn ra.

Theo khoảng cách với Địa Hà Thú, sóng nước dần cao lên, đỉnh điểm nó liền cao tớ một mét ập tới hai điểm đen.

“Phi lên.” Thương Hổ liền phi thân nhảy qua sóng nước, Hắc Vũ Lang nhẹ nhàng như tên, không một chút biểu hiện mạnh mẽ, nó chỉ đơn thuần nhún chân liền nhảy qua sóng nước.

Văn Chước như đã biết trước, hắn ta liền tụ thủy lực bắn ra một cột nước lớn về phía Thương Hổ và Hắc Vũ Lang.

Thương Hổ lơ lửng trên không trung liền hóa thành một luồng hắc vụ bao lấy Hắc Vũ Lang vào trong.

Hắc vụ trên không theo sự điều khiển của Thương Hổ liền né đi cột nước từ bên dưới.

Văn Chước ngừng thi triển sủng kỹ vừa rồi, hắn hai tay hóa thành hai mũi nhọn màu xanh, toàn thân thì được bao quanh bởi thổ linh lực. “Địa Hà Thú, yểm trợ.”

Địa Hà Thú kêu nhẹ một tiếng tỏ rõ đã biết, nó không di chuyển, cái miệng rộng mở lớn, bầu trời liền thay đổi kéo tới mây đen, những hạt mưa nhỏ rả rích rơi xuống.

Đỉnh núi chứa nước trên lưng nó, theo đó đầy nước trở lại, từ đỉnh núi, những cột nước nhằm vào hắc vụ liên tục bắn ra.

Uy lực cùng tốc độ cột nước bắn ra từ đỉnh núi rất lớn.

Thương Hổ nhanh chóng điều khiển hắc vụ cũng không nhanh bằng nó, hắc vụ lập tức bị xuyên thủng một lỗ lớn.

Nhưng uy lực từ sủng kỹ này không quá lớn, Thương Hổ mau chóng khôi phục, hắn điều khiển hắc vụ tách ra làm hai, ném một phần hắc vụ tới chỗ Địa Hà Thú.

Còn bản thân thì thoát khỏi hắc vụ, hai tay hắn hóa thành trảo đen vồ tới Văn Chước, hắc vụ theo sự di chuyển của hắn không tan biến mà vẫn bám theo sau lưng.

Hắc trảo vồ xuống, Văn Chước liền vung tay chém lên hắc trảo.

Hai người có vẻ ngang tài ngang sức, một vùng xung quanh bị ảnh ảnh, linh lực chấn động đập vào mặt những thiếu niên đứng vòng bên ngoài sân tập luyện.

Không có sự sợ hãi, những thiếu niên trẻ tuổi ngược lại reo hò phấn khích.

“Văn Chước lão sư cố lên! Địa Hà Thú cố lên…!”

“Thương Hổ đại nhân! Ngài sẽ dành chiến thắng! Mau đánh bại Văn Chước lão sư đi...!”

Tiếng reo hò nhộn nhịp, khiến mấy người luyện tập xung quanh cũng chú ý đến, liền đến tham gia góp vui.

Không cổ vũ nhiệt tình như mấy thiếu niên mới lớn, họ nghiêm túc quan sát trận chiến.

Võ Huyền cùng Phong Ngôn cũng đi tới, hai người chọn một góc ít người quan sát trận chiến.

Phong Ngôn chỉ về phía Văn Chước mà nói. “Người kia tên là Văn Chước, là thuộc hạ của tỷ tỷ, giờ được cắt cử làm lão sư hướng dẫn cho đám trẻ.”

Võ Huyền hơi gật đầu, hắn đối với tứ cấp ứng chiến cũng rất hứng thú. “Hai người họ không thi triển sủng kỹ mạnh, xem ra là đang muốn đấu thể pháp.”

Hắn lại nhìn về phía Hắc Vũ Lang đang chiến đấu với Địa Hà Thú, hai linh thú này không có gì quá đặc biệt, đều thuộc đẳng cấp lam sắc trung phẩm huyết mạch, có lẽ là sủng thú đầu của hai người.

Bỏ qua hai con linh thú, hắn tiếp tục chú ý đến trận đấu.

Hai người Thương Hổ và Văn Chước không hề có ý định né tránh đòn đánh của đối phương, liên tục là trảo đối thủy đao.

Uy lực liên tục chấn động khiến cho những học sinh phải lấy tay che mặt để quan sát trận đấu.

Vài hiệp giao lưu qua đi, Văn Chước bắt đầu cảm thấy bản thân thua thiệt, thực ra lần nào hai người đấu, hắn vẫn luôn là người thua trong việc đấu pháp thân thể.

Không hiểu tại sao? Tên Thương Hổ này gần như là chủ tu ám linh lực nhưng thân thể lại mạnh ngang với người tu thổ linh lực như hắn.

Mà chính ám linh lực lại giúp cho Thương Hổ có sức tấn công lớn hơn so với hắn.

Đánh không lại thể pháp thì ta đổi sang đấu thứ khác, Địa Hà Thú của hắn còn có những sủng kỹ thú vị hơn vẻ ngoài của nó nhiều.

Văn Chước hô lên. “Địa Hà Thú, Thủy Nhiệt Phun Trào.”

“U…u!” Địa Há Thú rú lớn một tiếng, đỉnh núi nhỏ trên người nó lập tức bốc khói, từng cột nước bắn ra như mưa, những hạt mưa rơi xuống phát ra tiếng ‘xèo xèo’ nóng bỏng.

Uy lực sủng kỹ này không mạnh, nhưng chắc chắn ép buộc đối phương phải lùi bước.

Thương Hổ thực sự lùi về sau, hắn không sợ sủng kỹ cấp thấp này nhưng tốn linh lực để đỡ một sủng kỹ có thể né tránh thì hắn chẳng ngốc gì mà không tránh cả.

Lùi về sau, không có nghĩa là hắn sẽ không phản công, đợi Hắc Vũ Lang về tới bên cạnh, hắn cùng Hắc Vũ Lang phun ra một chùm kí hắc sắc bắn về phía Văn Chước cùng Địa Hà Thú.

Văn Chước cùng Địa Hà Thú cũng không ngại tấn công ngược lại bằng Thủy Kích.

Tình thế rơi vào bất phân thắng bại, hai người lại đổi sang đấu thể pháp như ban đầu, lần này có phần trực tiếp hơn.

Không dùng linh lực, cả hai sử dụng nắm đấm để giải quyết.

Chỉ tránh đi phần yếu hại, hai người liên tục tung những cú đấm mạnh mẽ lên người nhau, với sức mạnh thân thể của khống thú sư tứ cấp đã có thể so với một tam cấp thú sư sơ kỳ.

Thấy hai người đánh nhau một hồi không phân thắng bại, Võ Huyền không tiếp tục kiên nhẫn đợi, hắn lên tiếng. “Làm phiền một chút, ta có chuyện cần nói với Thương Hổ.”

Thấy Võ Huyền, Thương Hổ cùng Văn Chước vội dừng lại, cả hai cung kính cúi chào. “Chủ nhân.”

Võ Huyền từ lúc xuất hiện, luôn đứng cùng với đám đông, hắn lại thường xuyên sử dụng linh lực ẩn đi khí tức, Phong Ngôn thì thực lực cao hơn bọn họ, nên hai người Võ Huyền xuất hiện mà họ không biết.

Tuy ở đây đều là người mình, Võ Huyền vẫn cùng Thương Hổ đến một nơi trống để nói chuyện.

Thương Hổ mặc lại áo cẩn thận, hắn bắt đầu kể về thông tin thu thập được. “Theo người của chúng ta tìm hiểu được về Phiêu Miễu cốc và Kim Lôi động, hai nơi này giống như lời đồn thổi trước đó, đều có phần khác thường.”