Chương 235: Giúp Thương Hổ
Cương Thanh Ái đang chăm sóc cho linh thú, cô nghe thấy có bước chân người đi đến về phía các cô, liền theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Khuôn mặt cô không bao giờ dám quên, không phải sự căm ghét muốn trả thù, trong mắt cô thân ảnh trước mắt khiến cô cảm thấy sự kính sợ.
Cô vội buông con linh thú trong tay, cả người quỳ rạp, giọng hơi run nói. “Chủ nhân.”
Băng linh lực lạnh buốt tuôn ra nâng Cương Thanh Ái lên, Võ Huyền hỏi nàng. “Đứng lên đi, ngươi đã quen ở đây rồi chứ?”
Cương Thanh Ái vẫn run rẩy ngẩng đầu, nàng ta mấp máy môi đáp. “Chủ nhân, ta đã quen, Hổ ca đối với ta rất tốt.”
Nhìn mấy thiếu niên xung quanh vẫn đang ngơ ngác không hiểu tại sao cô phải quỳ xuống chào thiếu niên trước mặt.
Cô vội kéo tay chúng, nhẹ giọng trách cứ. “Còn không quỳ xuống chào chủ nhân.”
Cô lại quay sang Võ Huyền giải thích giúp mấy thiếu niên. “Chủ nhân, mấy đứa nhỏ này mới gia nhập Yên Vân Hoàng, chưa biết rõ thân phận của người, mong người đừng trách.”
Võ Huyền khẽ mỉm cười. “Ta cũng không phải hoàng đế, cứ đứng chào giống mấy người Thương Hổ là được, đừng để bọn họ học theo.
Đi qua đình viện kia với ta một chút, Thương Hổ sắp quay lại, sẵn tiện ta có chuyện muốn nói với hai người.”
Cương Thanh Ái nghe Võ Huyền có chuyện muốn nói với mình và Thương Hổ trong lòng lập tức khó tả.
Được Thương Hổ dẫn về đây, nàng vốn tưởng cuộc sống sau này của mình chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục, như những cô gái mà ca ca và cháu trai nàng đã mang về nhà.
Những ngày đầu tiên, không ai đến tìm nàng, cho đến ngày thứ tư, thứ năm cũng không ai đến.
Mỗi ngày chỉ có đúng một thiếu nữ mang cơm đến cho nàng, thiếu nữ không nói chuyện, hay nói ra bất cứ điều gì càng khiến cho nàng thêm lo lắng.
Một tuần qua đi, nàng không ăn nổi cơm, đêm đến cũng không dám ngủ được, cả ngày chỉ đi loanh quanh trong phòng lo lắng khắp nơi, khiến thân thể của khống thú sư cũng không chịu nổi mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, thì thấy Thương Hổ đang ngồi bên cạnh chăm sóc mình, con người này thấy nàng tỉnh lại cũng không nói lời nào liền bỏ đi.
Nhưng những ngày sau, nàng mới hiểu rõ được một phần của Thương Hổ, hằng ngày hắn phải sắp xếp quá nhiều việc, đến tối lại tu luyện, thời gian rảnh thì luyện tập, gần như không có chuyện lãng phí thời gian.
Nàng dần hiểu điều đó, chủ động bảo Thương Hổ không cần chú ý đến mình.
Thương Hổ ngược lại không hiểu ý nàng, lại tưởng rằng hắn không đủ quan tâm tới nàng, nên ngày nào xong việc, cũng mệt mỏi đến chỗ nàng ngồi tu luyện.
Điều này khiến cho trái tim của Cương Thanh Ái bắt đầu loạn nhịp khi ở bên Thương Hổ.
Ngược lại, Thương Hổ cũng hiểu được con người nàng, hắn bước đầu tiên giao cho nàng chăm sóc linh thú cho học sinh cùng những người khác.
Hai người buổi sáng làm việc của nhau, tối về chung phòng nhưng không chung giường, mấy ngày nay đều trôi qua như vậy.
Cương Thanh Ái lo sợ Võ Huyền sẽ tách nàng ra khỏi Thương Hổ, dù sao thân phận của nàng quá mẫn cảm, làm nô tỳ thì được chứ làm vợ bên cạnh Thương Hổ chỉ làm hắn thường xuyên bị Võ Huyền nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Cương Thanh Ái trong lòng lại xuất hiện chua xót, nàng lại nghĩ đến bản thân thực không xứng với Thương Hổ, trong lòng liền thả lỏng, có lẽ với nàng làm nô tỳ cũng tốt, hằng ngày chăm sóc cho hắn.
Rảnh rỗi có thể đi chữa trị linh thú cho những thiếu niên.
Rất mau, Thương Hổ cùng Văn Chước đem theo khoáng thạch Võ Huyền cần trở lại.
Võ Huyền cầm Càn Khôn Giới trong tay, tung hứng nó trên tay, hắn hỏi Thương Hổ. “Huynh định bao giờ cưới nàng ta?”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cương Thanh Ái.
Phong Ngôn cùng Văn Chước cả hai đều ngẩn người, Thương Hổ cả người đần mặt ra, hắn trải qua nhiều sóng gió nhưng đứng trước câu hỏi này của Võ Huyền cũng chẳng biết trả lời ra làm sao.
Cương Thanh Ái vốn đang nghĩ Võ Huyền sẽ để nàng làm thị nữ, thực không nghĩ vị chủ nhân trẻ tuổi lại hỏi họ bao giờ kết hôn, khiến cho nàng có phần sợ hãi cũng có phần vui mừng.
Ánh mắt nàng nhìn về Thương Hổ, thấy hắn đứng ngẩn người trong lòng nàng thực sự muốn khóc.
Võ Huyền nhìn phản ứng của Thương Hổ chỉ có thể thở dài, lần trước đã giúp hắn một tay đem người để tận giường cho hắn rồi, mà bao ngày chưa có kết quả.
Khiến cho hắn tò mò, hay là Thương Hổ thật sự không được trong truyền thuyết? Về vấn đề này không lớn, hắn tu tập luyện đan, cũng có vài loại đan dược giúp tăng cường vấn đề này, về kích thước, thời gian,...
Nếu thật sự không được hắn có thể giúp.
Thương Hổ nhìn ánh mắt ngờ vực của Võ Huyền, là đàn ông, hắn còn quá hiểu Võ Huyền nghĩ gì, hắn vội nói. “Thiếu chủ, là ta lo lắng về vấn đề của nàng ấy, ta đảm bảo ta không có vấn đề gì?”
Võ Huyền trợn mắt quát. “Thương Hổ, huynh có vấn đề hay không? Ta đếch quan tâm, đừng có nhìn thẳng mặt ta mà nói, điều này rất dễ hiểu lầm, ta thích phụ nữ, huynh nghe rõ chưa?”
Hắn vội đưa tay sang ôm eo Phong Ngôn như biểu hiện lời mình nói.
Trò đùa nhỏ của Võ Huyền, khiến không gian hơi u sầu của mấy người liền được thả lỏng.
Phong Ngôn đối với hành động của Võ Huyền cũng không quá bày ra cử chỉ cự tuyệt.
Võ Huyền không ôm eo Phong Ngôn quá lâu, hắn liền buông eo nàng ra, hắn nói với cả Thương Hổ và Văn Chước. “Đối với thân phận của Cương Thanh Ái, ta sẽ không quá để ý, để huynh đưa nàng ta về đây, ta đã suy nghĩ kỹ càng, nên không cần phải chú ý đến chuyện đấy.
Ta là chủ nhân, tuy lúc đầu đều lấy lợi ích để giằng buộc mọi người làm việc cho ta, có lẽ làm việc dưới trướng với ta một thời gian, mọi người đều đã hiểu rõ sự nguy hiểm chúng ta phải đối mặt như lần ở Thạch Hóa động vừa rồi.
Khi lên tầng hai, chắc chắn chúng ta phải mở rộng thế lực, nguy hiểm tự nhiên trùng trùng, mọi người ai đi theo nên tầng hai, tuy không nói lúc nào cũng gặp nguy hiểm nhưng không bao giờ có thể khẳng định là mãi mãi an toàn.
Cho nên, ta khuyến khích, tất cả mọi người dưới trướng của ta, không kể đàn ông hay phụ nữ, đều có thể để lại một hậu nhân ở tầng một, nhớ lưu ý chọn người trong sạch một chút, đừng để ảnh hưởng tới người khác là được.
Mọi người có thể nhớ rằng, chỉ cần ở tầng một, ta có thể khẳng định với mọi người, một ngày Trưởng Khống Giả không đổ, sẽ không để hậu nhân của ai bị thiệt thòi.
Còn điểm này ta cũng phải nói rõ, hậu nhân của mọi người đều sẽ có ưu ái nhưng đừng mượn điểm đó mà quá phận.
Hai người có thể truyền lời này đến mọi người giúp ta.”
Thương Hổ cùng Văn Chước nghe Võ Huyền nói thì đều quỳ rạp xuống, hai người thật lòng quỳ bái. “Cảm tạ, chủ nhân, chúng ta thay mặt mọi người có thể nói rằng, tất cả thật tâm nguyện trung thành với ngài.”
Hầu hết Thương Hổ, Văn Chước và đại bộ phận người trong Yên Vân Hoàng nói trắng ra đều là tán tu, chính bản thân Phong Mẫn Nghi cầm đầu lúc trước cũng chẳng khác nào tán tu.
Nàng nghèo đến mức, ở trên tầng hai, gặp phải người cùng cấp phải dẫn mọi người tháo chạy vì bảo khí, đan dược, dược dịch,... đều thua xa những thế lực trên đó.
Nhớ đến những ngày đó, lại nhìn vào hiện tại, bảo khí cùng đan dược được cấp phát hàng tháng, lại có bảo khí, linh thú cấp cao mang bên người.