Chương 2: Võ thôn 2
Mạn Diệp cùng cặp hắc bạch báo đi ra đằng sau tiệm tới một sân vườn rộng lớn, giữa sân có một khối hàn bia như có sức sống, trên thân nó tựa như có sức sống, Mạn Diệp nói với nó. "Ngốc, bày trận đi."
Khối hàn bia lập tức phát sáng, từ phía dưới nó, từng vòng tròn sáng phát ra, bao phủ khắp mặt sân, rồi chậm dãi chìm xuống đất, từ khối hàn bia phát ra âm thanh khô khan. "Chủ nhân, ta rất thông minh, không được gọi ta là Ngốc nữa."
"Được, được." Mạn Diệp cười như đồng ý với nó.
"Chào Ngốc." Cặp hắc bạch báo đi qua khối hàn bia, bất ngờ lên tiếng.
Mạn Diệp bước vào trong nhà, bên trong căn nhà, một đại hán trung niên với dáng vẻ mệt mỏi đang nhắm mắt ngồi dưỡng thần, bên cạnh đại hán trung niên, một đứa bé đang ngồi viết gì đó trên một tấm da thú.
Mạn Diệp đi đến chỗ đứa trẻ, nàng nhìn những văn tự đứa trẻ vẽ ra, giống như bên trong mỗi văn tự đều có sự sống, chúng đang chạm rãi biến đổi trong mắt Mạn Diệp, nàng đưa tay lên vuốt tóc đứa trẻ. "Huyền nhi thật giỏi, con đã nắm giữ được tinh hoa của văn tự rồi, chẳng mấy con cũng có thể bày trận như mẫu thân."
"Mẫu thân nói thật sao, ừm... nhưng trước hết con phải có sủng thú trước đã, nếu không sẽ không có linh lực để viết." Đứa trẻ tên Huyền nhi lúc này mới ngửng mặt lên nói chuyện với mẫu thân mình.
Nó mỉm cười trả lời Mạn Diệp, nếu nhìn từ góc độ bên phải, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt đứa bé, thì có thể thấy đây là một đứa trẻ độ khoảng năm tuổi, trông vô cùng thanh tú, nhưng nhìn lấy một nửa bên mặt còn lại giống với quỷ vậy, toàn bộ bên mặt bên trái chỉ có màu đen ảm đạm, trên má còn mọc ra một cánh hoa sen be bé màu đỏ, thi thoảng nó còn cử động để cho mọi người biết nó là một thực thể sống.
Dù có một nửa khuôn mặt vẫn là con người nhưng khi nhìn vào thì người ta thấy đứa trẻ chẳng khác nào quái vật, lại cùng kết hợp với đôi mắt có con ngươi là màu huyết sắc của đứa trẻ thì trông nó đích xác là một tiểu quái vật hình người, chuyên giết chóc.
Đứa trẻ nhảy xuống ghế, nó nói với Mạn Diệp. "Mẫu thân, người mau ngồi đi."
Mạn Diệp cũng nghe theo đứa trẻ ngồi lên ghế, đứa trẻ thì lấy tấm da thú cùng trước bút của nó ra chỗ khác tiếp tục ngồi viết.
Người đại hán trung niên lấy từ trong chiếc nhẫn đeo trên tay ra một bó tơ trắng, một hộp ngọc cùng với một con băng tằm đang ngủ say đặt lên trên mặt bàn, hắn nói với Mạn Diệp. "Lần này đi nguy hiểm, nhưng lấy được hai thứ này cũng đáng giá, nàng hiểu biết về trận pháp, nhìn xem viên Lưu Hồn Bích Ngọc bên trong hộp ngọc có truyền thừa gì không."
Mạn Diệp mở hộp ngọc ra, lấy viên ngọc màu xanh phỉ thúy bên trong ra, từ tay nàng, linh lực tụ hội bao quanh lấy viên Lưu Hồn Bích Ngọc, nhưng rất nhanh đã tán đi, nàng lắc đầu nói. "Thạc, đẳng cấp trận pháp, cùng văn tự bên trong quá cổ xưa, muội chưa từng gặp, không thể giải được "
Đại hán trung niên gật đầu, hắn nói. "Không được thì thôi, thứ này ta tìm được trên một cỗ thi thể của một vị tiền bối đã chết cả nghìn năm, chắc cũng là thứ quý giá nên người đó chết rồi vẫn giữ chặt trong người, đợi sau này có thời gian ta sẽ tìm tới Trận Điện để nhờ người ta mở giúp."
"Muội xem, con băng tằm này dù ta không biết chủng loại nó là gì, nhưng đo qua Huyết Thú, thì lại là tử sắc thượng phẩm huyết mạch."
"Tử sắc thượng phẩm?" Mạn Diệp thất kinh nhìn con băng tằm đang ngủ say nói.
"Người của Tinh điện có phát hiện huynh mang nó về không?"
"Không, lần này ta đã có kinh nghiệm, ta dấu nó vào trận pháp mà muội đưa, cũng để cho Hắc Vân Báo dùng thú đan để che đậy, mà cũng lấy được mấy viên đan dược thất cấp hạ phẩm, ta giữ lại một nửa còn đâu đưa cho bọn chúng một nửa, chắc chắn chúng không nghi ngờ gì." Đại hán trung niên trầm ngâm nói.
Mạn Diệp trên khuôn mặt xuất hiện sự lo lắng, nàng nói. "Phu quân, chúng ta đang ngồi trên lưng hổ."
"Ta biết là như thế, Võ Thạc ta cũng không muốn như vậy, nhưng chúng ta là kẻ yếu, đã có tấm gương của những thế lực xung quanh, chúng ta còn ở Trung Giả sơn mạch này, ta cũng chỉ có thể đồng ý đi với chúng, để giữ cho thôn tạm an toàn." Võ Thạc thở dài nói.
"Hay chúng ta xin trợ giúp từ Trưởng Khống Giả." Mạn Diệp nói.
"Trưởng Khống Giả sẽ không nhúng tay vào những việc như này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi." Võ Thạc nói.
"Vậy chúng ta tìm một thế lực nào đó gia nhập với họ."
"Điều này ta đã nghĩ qua, nhưng thế lực có thể khiến Tinh Điện sợ hãi duy nhất chỉ có Trưởng Khống Giả mà thôi." Võ Thạc nói.
"Mà Trưởng Khống Giả đã trăm năm không còn muốn tìm thêm người mới, họ sẽ không để chúng ta gia nhập."
"Chẳng lẽ không còn ai có thể chống lại được người của Tinh Điện hay sao."
"Hiện tại ở tầng hai thì không có, chẳng thế lực nào dám đối đầu với một thế lực cửu cấp bị suy thoái từ tầng ba xuống cả." Võ Thạc đặt tay lên tay của Mạn Diệp nói.
"Không cần quá lo lắng, chúng ta cũng không phải chưa từng đứng trên bờ vực của cái chết."
"Muội không sợ chết, nhưng còn Huyền nhi." Mắt Mạn Diệp ngấn lệ nói.
Võ Thạc vẫn vỗ vỗ lên tay an ủi Mạn Diệp, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn không dấu được sự lo lắng, phải, hắn còn con trai, vợ chồng hắn có thể chết, nhưng con trai hắn thì phải còn sống.
Võ Thạc điên cuồng suy nghĩ trong chốc lát, sâu trong hắn đưa ra một quyết định vô cùng điên cuồng, hắn vẫy tay gọi đứa trẻ. "Huyền nhi, lại đây với phụ thân."
Đứa trẻ nghe phụ thân gọi, liền dừng viết chạy lại chỗ Võ Thạc, Võ Thạc cầm con băng tằm trên tay hỏi đứa trẻ. "Huyền nhi, con nhìn con băng tằm này có thích không? Có muốn nó làm sủng thú của con không?"
"Nó rất dễ thương, nhưng để nó làm sủng thú của con thì chắc không được." Đứa trẻ ngắm nghía con băng tằm đang ngủ say nói.
"Tại sao con không muốn nó làm sủng thú?"
"Nó dễ thương như vậy, sức chiến đấu chắc chắn sẽ yếu, con muốn sủng thú của mình ít nhất phải mạnh mẽ như Hắc Vân Báo của phụ thân, hay Bạch Vân Báo của mẫu thân mới được." Đứa trẻ khoa trương nói, hai tay nó vung rộng ra như miêu tả cho câu nói của mình.
"Huyền nhi, ta đã nói với con rồi, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, con băng tằm này còn mạnh hơn cả Hắc Vân Báo và Bạch Vân Báo." Võ Thạc nghiêm giọng nói
Mạn Diệp xoa đầu con trai của mình, nàng lại quay sang nhỏ giọng nói với Võ Thạc. "Thạc, chàng định đưa con của chúng ta vào chỗ chết hay sao, Huyền nhi còn chưa là khống thú sư nhất cấp, kể cả tam cấp cũng làm sao có thể chịu được hung thú có huyết mạch tử sắc."
"Huyền nhi của chúng ta đâu phải đứa trẻ bình thường, chỉ cần Huyền nhi có thể ký kết với con băng tằm này, thì ta có thể nhờ người thông báo để Huyền nhi gia nhập Trưởng Khống Giả, như vậy sẽ có Trưởng Khống Giả bảo vệ Huyền nhi, Tinh điện sẽ không dám làm gì Huyền nhi cả." Võ Thạc nói.
Mạn Diệp cũng đã hiểu ý của Võ Thạc, nhưng chuyện này quá nguy hiểm, làm cho nàng phải đắn đo suy nghĩ thật kỹ.
Không giống với mẫu thân mình, đứa trẻ cầm lấy con băng tằm trên tay của phụ thân mình, đứa trẻ lại đánh giá nó một hồi.
Từ trong tay đứa bé một đợt quang mang hoàng kim sắc xuất hiện, nó hóa thành những sợi xích chậm rãi bao phủ lấy con băng tằm.
Mạn Diệp thấy hành động của con trai mình vội hoảng hốt muốn cản lại, nhưng bị Võ Thạc giữ chặt tay lại, hắn lắc đầu nói. "Đây là con đường tốt nhất của Huyền nhi, con nó có thể ngưng kết ra khống thú tâm hoàng kim sắc thì thu phục một con hung thú tử sắc thượng phẩm chắc không có vấn đề gì đâu."
Mạn Diệp cũng không biết làm gì cho phải, nhưng không dấu nổi sự lo lắng, chỉ là con nàng đã bắt đầu ký kết với băng tằm rồi, có cản cũng chẳng được nữa rồi.