Chương 1: Võ thôn
Sau cơn mưa, bầu trời giữa rừng cây trở nên thoáng mát, tiếng chim hót đua nhau líu lo dưới những tán cây, ở một góc của rừng cây lại có một thôn trang không lớn không nhỏ được xây hòa mình với rừng cây.
Trái lại với sự ẩn mình của thôn trang, tiếng người bên trong thôn liên tục di chuyển qua lại cũng đủ làm huyên náo một vùng nhỏ của rừng cây, khiến cho thôn trang trở lên nhộn nhịp hẳn giữa nơi hoang vắng.
Tuy không có con thú nào dám đến gần thôn trang, nhưng bên trong thôn không thiếu người cùng thú di chuyển qua lại tấp lập trên đường, những tiếng cười nói vui vẻ bàn luận về các con hung thú trong khu rừng liên miên không dứt, cũng có người lấy con thú bên người mình ra khoe khoang với mọi người.
Ở một góc của thôn trang, có vài người phụ nữ trò chuyện với nhau, trên mặt của mỗi người đều toát lên sự vui vẻ, nhưng sâu trong ánh mắt của mỗi người đều chưa tan sự lo lắng.
"Hoa nương, nghe phu quân ta nói, lần vào di tích này, Hoa Thâm tìm được không ít đồ tốt?" Một người phụ nữ trung niên hỏi một thiếu phụ bên cạnh.
"Có lẽ là tìm được nhiều hơn mọi người một chút, nhưng nghe phu quân muội nói, lần này suýt chút nữa thì không thể trở về được." Thiếu phụ được hỏi đáp.
Một người phụ nữ nhìn tuổi cũng đã khoảng năm mươi, cười buồn nói. "Lần nào mà không nguy hiểm, nếu không phải trưởng thôn cứu giúp thì Võ thôn này, sợ đã sớm trở thành Hỏa thôn, Miêu thôn rồi."
Nghe người phụ nữ kia nói vậy, những người khác cũng lâm vào trầm mặc.
Người phụ nữ kia lại nói tiếp. "Được rồi, đến đâu hay đến đấy, Đại Lang nhà ta muốn may một bộ y phục chứa trận pháp phòng thủ chỗ Diệp tỷ, lần này cũng nhờ có nó mà thoát chết, nên cũng muốn chuẩn bị thêm vài bộ."
"Cũng phải, phu quân muội cũng dặn phải đến chỗ Diệp tỷ may y phục." Thiếu phụ có phu quân tên Hoa Thâm nói.
"Vậy thì cùng đến chỗ Diệp tỷ đi."
Ngay giữa thôn trang một tiệm vải có nhiều người ra vào nhất, một cô gái đầu đội nón che mặt nhìn vào bên trong tiệm vải, bên trên có một tấm biển gỗ đề bốn chữ 'Tiệm Vải Võ Diệp' cô gái ngước mắt nhìn tấm biển, rồi lại nhìn vào bên trong tiệm vải thì khóe miệng chợt mỉm cười.
Trên tấm biển cùng bên trong tiệm vải đúng là đều có chỗ đặc biệt.
Thấy cô gái cứ đứng ngây người trước cổng một lúc lâu, một bà lão nhắc nhở. "Cô gái trẻ muốn may y phục phải không?"
"Dạ." Cô gái khẽ đáp.
"Thế cô tìm đúng nơi rồi, không phải bà lão này nói quá, nhưng tiệm vải Võ Diệp ở thôn chúng ta nổi tiếng quanh Trung Giả sơn mạch là tiệm may y phục tốt nhất rồi." Bà lão nói.
Bà lão nói xong liền chống gậy rời đi.
Cô gái cũng cảm tạ bà lão, rồi nàng bước vào trong tiệm vải, chỉ thấy bước chân của cô gái vô cùng thanh thoát, dưới chân nàng có một vũng nước nhỏ đọng lại sau cơn mưa, cô gái không để ý mà trực tiếp bước lên vũng nước, khi bước chân nàng vừa qua vũng nước, không thấy có nước bắn lên, vũng nước vẫn như cũ tĩnh lặng, soi bóng trời xanh, mà dấu giày của nàng trên thềm tiệm vải cũng khống có lưu lại vết nước nào.
Cô gái bước vào bên trong tiệm vải, sừng sững trước mặt cô gái là một cặp hắc báo, bạch báo đang quấn lấy nhau nằm ngủ giữa tiệm vải.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này cũng là sợ hết hồn, nhưng người ở trong tiệm vẫn cứ tự nhiên đi qua đi lại chọn lựa vải trong tiệm, tựa như cặp báo sẽ không hề gây nguy hiểm đối với họ.
Cô gái đi đến trước mặt người thiếu phụ mĩ lệ đang nói chuyện với người phụ nữ khác bên cạnh, tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên sau chiếc nón. "Bà chủ, tiệm còn tiếp tục nhận may y phục hay không?"
"Dĩ nhiên là có, không biết cô nương muốn may y phục ra sao?" Người thiếu phụ mĩ lệ dừng nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh, nàng mỉm cười nói với cô gái.
"Ta muốn may bốn bộ y phục giống như trên người đang mặc và bốn bộ như vậy." Cô gái đưa một mảnh giấy có vẽ một bộ y phục cho thiếu phụ.
Thiếu phụ ngắm nhìn bộ y phục của cô gái đang mặc cũng như mảnh giấy trên tay, nàng nói. "Thật xin lỗi cô nương, chỗ ta không có vải tốt như trên người cô."
"Không cần phải vải tốt như này, chỉ cần vải tốt nhất là được." Cô gái trẻ nói.
Thiếu phụ cẩn thận quan sát y phục của cô gái một lần nữa, lại đánh giá thân hình của nàng, nàng lấy bút viết cẩn thận xuống giấy, nàng hỏi cô gái. "Xin cô nương cho biết tên, tiệm của tôi có hai loại vải làm từ tơ của U Hàn Điệp và từ Tĩnh Tri Tru là tốt nhất, cô nương muốn dùng loại nào?"
"Thu Lan, dùng vải làm từ tơ U Hàn Điệp đi, ta nghe nói chỗ của bà chủ có thể thêm trận pháp vào y phục?" Cô gái hỏi ngược lại thiếu phụ.
"Đúng vậy, không biết cô nương muốn thêm trận pháp nào?" Thiếu phụ mỉm cười, rồi đưa ra một viên ngọc cho cô gái.
Cô gái chỉ liếc nhìn viên ngọc một cái, nàng nói. "Bà chủ thêm cho ta trận pháp huyền cấp trung phẩm, Tỵ Hỏa trận vào bốn bộ y phục giống trên người ta, còn bốn bộ y phục trên giấy thì chọn Dạ Tụ Nguyệt trận đi."
"Do tám bộ y phục cùng tám trận cần khá lâu thời gian mới có thể may xong, nên ta cần tiền đặt cọc trước." Thiếu phụ nói.
"Được, tiền cọc là bao nhiêu?"
"Tám bộ y phục, một bộ là hai viên đan dược lục cấp trung phẩm, tổng cộng mười sáu viên, tính cả tiền cọc trận pháp, thì cô nương có thể đưa ta trước một viên đan dược lục cấp thượng phẩm trước." Thiếu phụ nói.
Cô gái lấy ra từ trong chiếc nhẫn một viên hình tròn lục sắc, hình dáng nó nhỏ như viên kẹo, nhưng cũng tỏa ra mùi thơm khiến những người đang mua hàng phải đưa mũi lại để hít lấy hương thơm của nó.
"Cô gái, đan dược thất cấp chỉ sợ tiệm nhỏ của ta trả lại tiền thừa được cho cô." Thiếu phụ nhìn viên đan dược trên tay cô gái, trong lòng có phần hoảng sợ, song nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói.
"Không cần trả lại, may y phục thật tốt giúp ta là được." Cô gái như đã đạt được mục đích, liền bỏ lại đan dược cùng câu nói mà rời khỏi tiệm vải.
Thiếu phụ vội cất viên đan dược đi, nhìn cô gái đi xa mà âm thầm cảm thán.
Người phụ nữ trung niên lúc nãy nói chuyện với nàng, nhỏ giọng nói. "Diệp tỷ, không phải lừa đảo đấy chứ?"
Thiếu phụ tên là Mạn Diệp, là chủ tiệm vải Võ Diệp, người trong thôn vốn quen gọi nàng là Diệp tỷ.
"Không phải lừa, quả là đan dược thất cấp trung phẩm." Mạn Diệp nói.
"Chỉ tiếc nó là đan dược chữa thương, nếu là đan dược tăng cấp thì tốt, phu quân ta đanh kẹt ở lục cấp hậu kỳ đã lâu, nếu đột phá lên thất cấp rồi, thôn chúng ta cũng không phải làm việc cho đám người Tinh điện như lúc trước."
"Lũ người đáng giận, lần này đi, thôn chúng ta lại chết mất ba người ngũ cấp rồi." Người phụ nữ trung niên tức giận nói.
"Nói nhỏ một chút." Mạn Diệp nhắc nhở người phụ nữ trung niên. "Lần này phu quân ta nói, Tam Dương và Hoa Thâm mang về được không ít đồ, muội về nhớ nhắc hắn cẩn thận một chút, người của thôn chúng ta thì không sao, nhưng trong thôn có nhiều người qua lại, lên cẩn thận."
"Diệp tỷ, ta sẽ cẩn thận."
Trời tối, Mạn Diệp cẩn thận đóng cửa, chỉ thấy sau khi nàng đóng cửa thì đập tay một cái, dưới mặt tiệm vô số hoa văn nổi lên, tạo thành một hình tròn chậm rãi lưu chuyển, mà bên ngoài, những chữ trên tấm biển cũng biến ảo, ẩn vào tấm gỗ mà biến mất.
*Các bạn nếu thấy truyện hay hoặc chưa hay, xin cho mình thêm ý kiến để giúp mình có thể phát triển thêm.