Chương 3: Tàn Ảm cốc
Mười ngày sau, sâu bên trong Trung Giả sơn mạch, tại một sơn cốc có tên là Tàn Ảm cốc, những cây cổ thụ như các cây cột chọc trời đâm xuyên qua những tầng mây trắng, từng tầng tầng lớp lớp tán cây lớn gần như đã che phủ đi ánh sáng mặt trời, nhưng ánh mặt trời vẫn duy nhấtg một mặt hồ, nhờ mặt hồ, mà ánh sáng mặt trời có thể chiếu sáng rọi ra xung quanh.
Hai lão già cưỡi trên một con hạc hai đầu, lọt qua từng tầng lá, ánh mắt của hai lão già như đang tìm kiếm gì đó dưới mặt đất.
Con hạc hai đầu vỗ cánh làm ra động tác vô cùng lớn kinh động đến các con hung thú xung quanh, khiến chúng liên tục phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo, hai lão già cũng liên tục mở miệng xin lỗi vào không trung.
Khi hai lão già sắp tiếp cận hồ nước, thì một bóng đỏ từ dưới bay lên chặn đứng hai lão già.
Một đầu khổng tước với toàn thân đỏ rực, thân hình nó cực kỳ to lớn, nó chỉ đập cánh sang hai bên cũng khiến cành cùng lá cây hai bên rụng tơi tả xuống mặt đất, ánh mắt nó đăm đăm nhìn hai lão già cùng con hạc hai đầu.
Khí thế từ con khổng tước toát ra khiến hai lão già cùng con hạc hai đầu lập tức choáng váng, con song đầu hạc lập tức trở lên hoảng loạn, khiến hai già đứng trên nó chao đảo, phải khó khăn lắm hai lão già mới có thể ổn định lại nó.
Không khó để hai lão già phát hiện bên trên đầu khổng tước kia cũng có một người đang ngồi phía trên, chỉ là trên đầu đội một chiếc nón che mặt, khiến cà hai không nhìn rõ dung mạo của người đó, một lão già cung kính lên tiếng hỏi. "Xin hỏi, cô nương có phải là Thu Lan tiên tử?"
"Ta quả tên là Thu Lan, nhưng tiên tử thì không phải." Cô gái đội chiếc nón che mặt nhẹ nhàng nói.
Hai lão già nhìn nhau, lão già to béo còn lại cung kính hướng cô gái tên Thu Lan nói. "Xin ra mắt Thu Lan tiên tử, hai lão già hèn mọn này là thái thượng trưởng lão của Tinh Điện, không biết Mộng Diễm tiên tử cũng ở đây hay không, hai lão già xin có việc nhờ cậy hai vị tiên tử."
"Hai con kiến các ngươi mà cũng là thái thượng trưởng lão của Tinh Điện, thật không ngờ chỉ hai mấy năm, Tinh điện lại thê thảm đến mức này, nếu tên điện chủ hiện tại của các ngươi không chọc đến Độc Ánh Ngọc Lan thì chức thái thượng trưởng lão cũng không đến lượt các ngươi nhỉ?" Con khổng tước mang giọng nói đanh đá của một cô gái mới lớn, không chút nể mặt thẳng thừng hướng hai lão già mà nói.
Hai lão già mặt mày tái xanh, song cả hai cũng không dám phản bác, mà chỉ cười ngượng ngùng. "Thái Diễm Khổng Tước đại nhân nói đúng, quả thật là không đến lượt bọn ta."
Cô gái vỗ vỗ đầu con khổng tước, hướng hai lão già nói. "Hai vị không nên để ý lời nói của nó, không biết hai vị tìm ta cùng chủ nhân là có chuyện gì."
"Không dám dấu tiên tử, lão điện chủ có để lại một tấm tàng bảo đồ của một di tích cổ, hiện tại di tích đã xuất hiện, điện chủ nhà tiểu nhân, sức tài lực mọn không thể đấu với các thế lực khác, kính xin hai vị tiên tử giúp sức cho." Lão già to béo cẩn trọng nói.
"Hai vị thái thượng trưởng lão nói đùa, với sức mạnh hiện tại của Tinh Điện tuy đã xuống dốc, nhưng để tranh đấu ở tầng hai thì các thế lực ở tầng hai đâu có ai dám chống đối." Thu Lan nhẹ nhàng nói.
"Nếu di tích ở tầng hai, thì điện chủ của tiểu nhân đâu dám làm phiền hai vị tiên tử, chỉ là di tích lão điện chủ phát hiện là ở trên tầng ba." Lão già gầy gò nói.
"Thật xin lỗi, chủ nhân nhà ta trong thời gian này, không muốn dính tới chuyện của tầng ba, các vị về đi." Thu Lan nói.
"Xin hai vị tiên tử giúp cho, bên trong di tích có một con hung thú hỏa hệ bát cấp hậu kỳ có huyết mạch hoàng kim sắc hạ phẩm, cùng rất nhiều bảo khí, đan dược cùng sủng kỹ, Tinh Điện chỉ dám lấy mấy thứ không quan trọng, còn lại đều là của hai vị tiên tử." Lão già to béo thấy Thu Lan đã có ý đuổi khách, lão liền nói.
Thu Lan vẫn như cũ lắc đầu từ chối.
"Xin Mộng Diễm tiên tử nhớ lại tình cũ giữa Mộng gia và Tinh Điện." Hai lão già thuyết phục Thu Lan không được, đành đưa ra biên pháp cuối cùng.
Lần này Thu Lan không có trả lời, mà như đợi người phía bên dưới lên tiếng.
Từ phía sau hồ, một giọng nói vô cùng êm tai phát ra từ sau hồ. "Về đi, ta từ lâu không quản chuyện của Mộng gia, hiện tại hai người chúng ta là người của Trưởng Khống tình cũ mà hai ngươi nói lên tìm mấy lão già của Mộng gia mà nói, Thu Lan tiễn khách đi."
"Xin Mộng Diễm tiên..." Hai lão già chưa kịp nói hết câu, thì một trận cuồng phong mang theo hỏa diễm đã thổi tới cuốn hai người cùng con hạc hai đầu rời đi, bên trong trận cuồng phong, hai lão già còn nghe thấy một tiếng 'cút' kèm theo.
Hai lão già bên trong cuồng phong tuy bị hỏa diễm thiêu đốt khiến hai lão đau đớn không thôi, nhưng hai lão vẫn tỉnh táo kích phát bảo khí phòng hộ của mình, mãi cho đến khi cuốn cả hai đã đi rất xa ra khỏi vị trí gần hồ nước thì trận cuồng phong mới dừng lại.
Hai lão già toàn thân cháy đen, con hạc hai đầu cũng thê thảm không kém, toàn thân cháy đen, bộ lông trắng muốt của nó đã không còn, nhìn sủng thú của mình thành ra như vậy, lão già to béo không kìm lòng được mà than rằng. "Sức mạnh của Thái Diễm Khổng Tước thật lớn, chỉ vỗ cánh thôi đã cuốn chúng ta bay đi ba mươi dặm."
Nói rồi, lão lấy ra ba viên đan dược, lão đưa cho lão già bên cạnh một viên, cho con song đầu hạc một viên, còn một viên chính mình nuốt xuống, lão hỏi lão già cao gầy. "Đại ca, giờ tính sao."
"Về." Lão già cao gầy lạnh lùng đáp.
"Còn chuyện ăn nói về điện chủ thì sao?"
"Hắn thích thì tự đến mà mời." Bàn tay của lão già cao gầy phát ra một vòng tròn hắc sắc, từ bên trong vòng tròn, một con phi điểu xuất hiện.
Cùng lúc lão già to béo cũng thu lại con hạc hai đầu, lão nhảy lên con phi điểu, con phi điểu chỉ đợi vậy, lập tức vỗ cánh trở hai lão già bay đi.
Đã đuổi được hai kẻ đáng ghét đi, Thái Diễm Khổng Tước bay xuống dưới cạnh hồ nước, cơ thể nó từ từ thu nhỏ lại, một ánh sáng màu đỏ bao quanh thân nó, khi ánh sáng màu đỏ tản đi, thì xuất hiện một thiếu nữ xinh xắn, sau khi biến thân nàng liền đi theo sau Thu Lan đến một ngôi nhà tranh nhỏ.
Thu Lan đẩy cửa bước vào trong nhà, nàng tháo chiếc nón che mặt xuống để lộ dung nhan trẻ trung, thuần khiết, cùng hiền dịu giống với một bông hoa ly trắng, nàng đi đến cạnh giường. "Diễm tỷ, chúng ta lại tiếp tục chuyển chỗ sao."
"Có lẽ phải chuyển thôi, nếu tiếp tục ở đây, sớm muộn cũng có kẻ khác tới làm phiền." Mộng Diễm vén màn sang hai bên, đôi chân dài trắng muốt của nàng lộ ra ngoài, rồi đến toàn thân.
Dung nhan của Mộng Diễm không hề làm xấu cái danh tiên tử của nàng, mái tóc đen dài như thác đổ được nàng vắt sang một bên, lông mày lá liễu, đôi mắt đen long lanh, môi hồng, da trắng, dung nhan tựa tiên nữ hạ phàm.
Mỗi động tác của nàng cũng tựa như tiên tử vậy, sau khi vén màn, Mộng Diễm bước xuống giường, tay nàng buông xuống, làm cho cánh tay áo buông theo, từ trong tay áo một sinh vật ngọ nguậy tìm đường chui ra ngoài.