Chương 23: Tìm đường đến u linh giới

Suốt cả đêm tôi cùng Dạ Tĩnh ngồi trông trời sáng.

Chẳng ai nói với ai một câu gì.

Đến khi mặt trời mọc lên đầu ngọn cây, tôi mang theo hành lý ra khỏi thành Tức Mặc, Dạ Tĩnh cứ bước theo sau tôi, từng bước từng bước, dưới ánh mặt trời người khác nhìn thấy chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng dưới ánh mắt tôi nhìn thấy lại là một đôi kẻ trước người sau.

Ra khỏi Tức Mặc đi thêm một trăm dặm, sông núi hữu tình, chim muông ríu rít.

Giữa đường chúng tôi bắt gặp được một quán nước nhỏ, giữa nơi rừng núi vắng vẻ không khí trong lành, là một nơi thích hợp để dừng chân.

Quán nước do hai cha con làm chủ, quán cũng chỉ bán vài món đơn sơ.

Cô con gái mặt mũi thanh tú đon đã đi chào khách.

Tôi cũng đói rồi tạm kêu vài món rau củ.

Chẳng bao lâu thức ăn được đem lên, hương thơm ngào ngạt.

"Thơm quá"

Tôi cảm thấy vui mừng vì suốt đoạn đường dài mới tìm thấy một nơi khô ráo và sạch sẽ.

Dạ Tĩnh hít sâu mỉm cười bảo:

"Ừm, thơm thật, anh chợt nhớ đến lần đó Hợp Đức gắp thức ăn cho em."

Đột nhiên Dạ Tĩnh nhắc lại chuyện cũ, lần đó hắn lấn chỗ làm tôi phải viện cớ thích món đậu hủ chiên nên mới ngồi lệch đi. Hợp Đức chỉ dịu dàng gắp cho tôi và nói:

"Các món trên bàn không quá xa như vậy đâu nhưng nếu cô thích tôi sẽ gắp cho cô"

Hợp Đức đang chỉnh tôi vì làm lố quá hoặc anh ta đang chỉnh tôi vì anh ta hiểu lầm rằng tôi muốn được anh ta gắp cho đồ ăn mà không nói lại cố tình dịch chuyển gây sự chú ý.

Giờ nghĩ lại thấy Hợp Đức và tôi không hợp nhau lắm, chỉ là con gái khi lớn lên được người ta ưu ái một chút liền si tâm vọng tưởng.

Dạ Tĩnh từ lúc nào đã bước đến, đứng phía sau tôi, lòng ngực hắn áp sát vào lưng tôi, cánh tay hắn buông dọc theo cánh tay tôi, đôi môi hắn chạm nhẹ vành tai thì thầm:

"Anh cũng muốn".

Hắn dùng chính tay tôi gián tiếp gắp thức ăn vào bát tôi một miếng đậu hủ nõn nà.

"Như vầy cũng tính sao?"

Tôi chợt cảm thấy buồn cười, Dạ Tĩnh nhất định phải ăn thua đủ với Hợp Đức mới chịu trong khi anh ta còn chẳng có cơ thể.

Dạ Tĩnh mỗi lần nói chuyện làng môi sẽ khẽ chạm vành tai tôi ủy mị:

"Em không tính ư?, vậy chúng ta làm lại."

"Không cần, không cần."

Tôi giật bắn người vội vã từ chối nên lời hơi lớn, khoảnh khắc cha con chủ quán nhìn tôi với thái độ kỳ lạ tôi đã rất mắc cỡ.

Cô gái nghe tôi kêu lên vội chạy đến:

"Khách quan không thích món nào có thể góp ý lần sau quán tôi sẽ rút kinh nghiệm."

"Không, không có đâu".

Trời cũng đã xế chiều, quán nước tuy nhỏ nhưng lại có ba phòng, cô chủ quán khuyên tôi nên lưu lại qua đêm, vượt qua ngọn núi này mới đến diễn châu, trên núi vào ban đêm có quỷ rất hung dữ nhiều người vào rừng đốn củi săn bắn nếu không trở về kịp lúc xế chiều đều vong mạng ở đó.

Tôi nghe nói có quỷ liền có chút ý muốn ở lại nhưng lại nghĩ lại chẳng phải Hợp Đức đã nói miễn ai có linh lực đều biết đường đến u linh giới. Tôi quyết định phải gặp con quỷ này ai bảo nó là kẻ có linh lực đầu tiên tôi gặp trên đường.