Con đường rừng vắng vẻ, mấy con chim đêm cất tiếng kêu ghê rợn, ánh trăng lưỡi liềm treo trên đầu ngọn cây đằng xa cũng chỉ giúp cho người ta cảm thấy bớt lẻ loi trên bầu trời đen kịt.
Tôi đã chọn con đường này cho nên tôi muốn bước cho đến cùng.
Dạ Tĩnh cứ mãi đi theo tôi, anh ta giống như một tên vệ sĩ đưa mắt láo liên nhìn trước nhìn sau.
Tôi cảm thấy an tâm hơn khi có hắn đi sau như vậy.
Tôi thầm nghĩ quỷ ở nhân gian cũng chỉ như nữ quỷ lần đầu tôi gặp là cùng, chẳng có gì phải sợ hãi, biết đâu khi gặp được nó chúng tôi sẽ cùng nhau đến u linh giới,đến đó rồi có lẽ sẽ có người giúp được cả hai người bọn tôi thì sao?.
Đường đi ngày càng âm u, Dạ Tĩnh bước gần tôi hơn. Đột nhiên anh ta đẩy tôi cúi người xuống sau đó kéo tôi trượt khoảng một đoạn đường.
Tiếng cười vang vọng như từ cõi hư vô, ồ ạt như ngọn sóng biển va vào bờ từng đợt, từng đợt lại giống như ai đó đóng vào tai đinh đinh.
Tôi lại dùng thuật bịt hai tai lại, nhưng đối phó với một kẻ ẩn hiện không xác định được âm thanh để phán đoán hắn đang ở đâu lại càng khó.
Tôi dường như không thể kiểm soát được âm thanh của chính mình.
Tôi không biết tôi hét có đủ lớn hay không, hắn có nghe được hay không, tôi dùng hết sức để nói cho con quỷ này biết rằng:
"Đừng đánh nhau nữa, tôi biết anh hoặc chị, không thể đến âm giới vì vẫn còn điều chưa thực hiện được, tôi nghe nói u linh giới có thể giúp chúng ta chỉ cần anh hoặc chị có thể đưa tôi đến đó chúng ta sẽ được họ giúp, ít ra nếu tôi có thể đến được đó hoàn thành tâm nguyện của tôi, tôi thề sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện".
Dạ Tĩnh đang nói gì đó tôi không nghe rõ, anh ta liền ra dấu tôi cũng đoán không ra.
Dạ Tĩnh vội bắt lấy tay tôi, trường kiếm cũng được triệu hồi, trong khi tôi vẫn chưa hoàn hồn lại đã ánh sáng do kim loại va chạm lóe lên khiến tôi giật bắt người.
Nam quỷ rất thích đánh lén này cuối cùng cũng đã lộ diện.
Dạ Tĩnh bắt chéo tay ra hiệu, tôi lại không hiểu, nam quỷ xông đến tôi không ngại tiếp nó mấy đao.
Nhờ sự giúp đỡ của Dạ Tĩnh hai đánh một không chột cũng què, tạm thời phe đơn yếu thế bị tôi bắt được.
Tôi tạo kết giới dán cái miệng nam quỷ này lại trói vào gốc cây to.
Tôi vừa kịp gỡ kết giới hai bên tai để lập giao kèo thì Đinh Hương xuất hiện, ả luôn mặc trên người bộ quần áo màu đỏ lựu, gợi cảm và gọn gàng, ả chẳng cần lên tiếng chỉ nhẹ nhàng rút một cái tên bắn chết nam quỹ trước mặt tôi.
Tôi quay đầu ngỡ ngàng nhìn ả, ả chỉ cười nói:
"Hợp Đức đã nói chỉ có anh ấy mới giúp được cô"
Đinh Hương nói như chỉ người ấy của ả là tài giỏi, tôi thầm nghĩ Hợp Đức quả thật rất tài năng, thứ gì anh ta cũng biết chỉ có điều anh ta quá lề mề làm việc theo cảm tính thôi, thích thì hứa không thích sẽ không thực hiện.