Chương 22: Bảo vệ

Vừa mới nằm xuống tôi có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, hắn còn thì thầm:

"Không cho ta ôm ta sẽ lấy mất đôi mắt của ngươi".

Bầu trời không trăng, không sao, bao phủ cả không gian là một màu đen huyền, tất cả ví như đang cổ xúy cho hắn ngày càng lỗ mãng.

Đôi bàn tay hắn ôm siết lấy tôi ngày càng không ngừng di chuyển, đôi môi của hắn mơn trớn trên cổ tôi, cằm tôi, trên má tôi, đôi môi ấy đang tìm kiếm gì đó mút lấy.

Khi chạm đến môi tôi liền ấn xuống chiếm hữu.

Tôi bị mắc kẹt trong chính linh hồn của hắn lạnh buốt không tồn tại sự sống, một linh hồn cô độc đang cố hòa nhập cùng một cơ thể đang dần bốc hỏa, tôi không thở nổi, sự chiếm hữu quá mạnh mẽ và đột ngột.

Tôi cố giãy dụa, cố thoát ra dù chỉ một chút, cố gọi tên hắn.

"Dạ Tĩnh".

Tiếng gọi giống như đang rên rỉ, hắn dừng lại, trong bóng đêm tôi cố nhìn cho rõ gương mặt hắn, gương mặt trắng nõn đến một chút sinh khí cũng không tỏa ra được. Tôi gọi hắn:

"Dạ Tĩnh, chúng ta không thể đâu".

Hắn buông tôi ra, dường như hắn vừa nhớ ra điều gì đó, hắn không có thể xác, hắn chỉ là một linh hồn tồn tại rất nhiều năm, chưa từng biết rung động là gì, giao hoan ngay lúc này hắn chỉ đem lại cho tôi cảm giác hụt hẫng, bởi vì một tâm hồn bị vấy bẩn trong khi thể xác vẫn nguyên vẹn là một loại đau khổ không thể diễn tả bằng lời.

Tôi chật vật ngồi dậy, cảm xúc lẫn lộn, tôi đã nghĩ nếu không thể thoát khỏi hắn chi bằng cầu xin hắn:

"Dạ Tĩnh, anh giúp tôi tìm cha có được không?, tôi sẽ giao cho anh đôi mắt".

Dạ Tĩnh im lặng, anh ấy cần thời gian để suy nghĩ, tôi có thể chờ đợi.

Sau khoảng thời gian yên tĩnh, Dạ Tĩnh mới có thể lên tiếng:

"Anh đã rất vui, anh cứ nghĩ em thích anh ta cho đến đi em bỏ đi, anh đã rất vui đó, còn điều kiện em vừa đặc ra anh không thể nhận bởi vì cha em ông ấy không tồn tại trên cõi đời này nữa rồi. Tốt nhất em nên trở về phượng hoàng cốc, kết giới sẽ bảo vệ em an toàn".

Dạ Tĩnh luôn có những lời nói chứng minh anh ta không bình thường.

Anh ta làm sao biết cha tôi đã mất rồi cơ chứ.

"Anh không muốn giúp thì đừng nói bừa, tự tôi cũng sẽ tìm được".

Dạ Tĩnh rất kỳ lạ anh ta nổi khùng lên với tôi trong khi tôi chưa phát điên lên.

"Tôi đã nhìn thấy ông ấy xác ông ấy ở…"

Bỏ lửng câu nói Dạ Tĩnh ngừng một lát rồi an ủi tôi bằng cách khuyên tôi nên trở về phượng hoàng cốc.

Trở về đó để thấy sự bất lực của tôi đối với tất cả mọi thứ, không thể khuyên nội và hai bác trở nên tốt hơn cũng không thể làm gì cho mảnh đất mà cha ông đã tạo dựng.

"Tôi không về đâu"

Dạ Tĩnh đứng trước sự bướng bỉnh của tôi, anh ta cuối cùng cũng chịu thua rồi.

Dạ Tĩnh chỉ còn cách ôm lấy tôi nói những lời dư thừa:

"Xem như anh xui xẻo đi, ai bảo chỉ có em nhìn thấy được anh".

Lời t/g: sắp kết rồi :))