Chương 21: Ờt nào mà ớt chẳng cay

Ba đồng mua mớ ớt cay

Trăm năm ớt có ngọt ngay bao giờ?.

Tình hình vài ngày sau rất là tình hình.

Dạ Tĩnh hắn mất hết liêm sỉ rồi. Tôi không chống lại được hắn cũng không thể kể cho Hợp Đức biết, chuyện này liên quan đến danh tiết.

Từ cái hôm tỏ tình bị bơ như cây cơ, Dạ Tĩnh hắn liên tục theo đuổi, chia rẽ tôi và Hợp Đức khiến tôi phiền muốn chết.

Hôm nay là một trong những ngày như thế.

"Ước gì tôi và cô mãi mãi như thế này, bên cạnh nhau ngắm cồn cát phía trước, trải mình dưới ánh hoàng hôn vàng ươm, nhìn ngày tháng trôi đi."

Chỉ cần nhắm mắt lại tôi sẽ bị hắn đưa đến tán cây rậm rạp che phủ xuống tảng đá lớn hướng mắt nhìn ra cồn cát vàng rực, tảng đá đủ để hắn gối đầu lên đùi tôi huyên thuyên về những thứ giả tưởng do hắn vẻ ra.

"Anh bị thần kinh rồi".

Tôi vẫn đủ sức để chửi hắn, sau khi chửi xong tôi lại tự hoan hô về khả năng chửi bới của mình, quao thật trâu quá đi.

Không ngờ Dạ Tĩnh hỉnh mũi nhìn tôi nói:

"Đừng có hòng tơ tưởng đến tên kia"

Giống như đang làm nũng í, lại có chút cảm giác như tôi và hắn đã là một cặp.

"Tơ tưởng đó thì sao?"

Câu trả lời của tôi càng giống như đôi tình nhân đang giận dỗi, nói xong tôi chỉ muốn cắn lưỡi cho xong.

Dạ Tĩnh vội vàng bật dậy nhìn thẳng tôi chỉ chỉ trỏ trỏ:

"Là tôi gặp em trước".

Ôi đổi cách xưng hô cơ đấy, nhưng tôi ghét nhất là ai chỉ trỏ vào mặt mình, khó chịu cực kỳ, tôi cáu gắt đáp:

"Nói thôi không được chỉ trỏ"

Dạ Tĩnh, hắn là tên lì như trâu.

"Chỉ thì đã sao, nếu em không thích thì đến đây bẻ nó xuống".

"Tôi sẽ bẻ gảy tay của anh"

Tôi thật sự cáu trong khi hắn lại cười hì hì bông đùa, tôi mà bắt được bẻ gãy hết khớp tay của hắn mới thôi.

Dạ Tĩnh, hắn nhanh như con sóc ấy.

Tôi đuổi mệt ngồi nghỉ trên tảng đá, hắn cười cợt đã sau đó mon men đến hỏi:

"Em giận thật rồi hả"

Tôi không thèm trả lời, vừa mệt vừa bực mình.

"Đánh anh vài cái cho hả giận"

Hắn xà đến nắm lấy tay tôi:

"Em muốn đánh ở đâu cũng được, trừ mặt ra nha"

Nói xong hắn ưỡn ngực cho tôi đánh, tôi là đứa ngốc sao đánh chỗ hắn đã phòng bị, liền trả thù lên hai bắp tay của hắn bằng hai cú nhéo cực đại, tôi đã sử dụng 90 phần trăm công lực để nhéo.

Hắn la lên thất thanh nhưng vẫn không tránh khiến cho tâm trạng tôi bỗng nhiên vui vui.

Tôi mệt rồi muốn đi ngủ, hắn liền thả tôi về, sáng hôm sau đến lượt tiếng la của tôi làm náo động cả quán trọ.

Hợp Đức nghe tiếng liền chạy đến đứng ngoài cửa hỏi:

" Ân cô có sao không?"

Dạ Tĩnh từ lúc nào đã ôm tôi ngủ cả đêm trên giường, hắn nghe Hợp Đức hỏi liền dõng dạc đáp:

"Không sao, em ấy ngủ rất ngon"

Tôi giật thót tim, kêu lên:

"Im miệng".

Phía ngoài Hợp Đức có vẻ đang rất lo lắng, anh ấy lại hỏi:

"Có gì không ổn sao, Ân?"

Tôi vội đáp:

"Tôi không sao".

Giọng Hợp Đức khi nghe thấy tiếng tôi dịu lại đôi phần:

"Tôi chờ cô bên ngoài".

"Được".

Dạ Tĩnh vẫn chưa chịu xuống giường, anh ta nhìn tôi cười cười

"Hai người hôm nay đi đâu?, anh đi nữa"

Mất hết lim sỉ rồi, cái tên này mất hết liêm sỉ rồi.

"Tôi cần phải thay đồ, anh biến đi"

Tôi đuổi Dạ Tĩnh đi, hắn tỏ thái độ nuối tiếc biến đi trước mặt tôi.

Tại sao chỉ có tôi mới nhìn thấy được hắn, điều này thật quái dị, có phải vì lý do này hắn muốn ăn luôn đôi mắt này của tôi, phải chăng hắn đang chờ thời cơ?.

Tôi và Hợp Đức đi ngoài phố, Dạ Tĩnh luôn kéo tôi về phía sau với hắn, đi ăn hắn luôn xen vào giữa hai chúng tôi.

Hợp Đức mấy lần hỏi tôi tại sao đang đi lại lùi lại, tôi luôn viện lý do giày rộng quá cứ bị hở gót giày.

Hợp Đức lại hỏi tôi thay vì luôn chọn ngồi đối diện tôi lại lệch sang bên, tôi lại viện lý do rằng không gắp được thứ mình cần.

Dạ Tĩnh phiền tôi đến phát điên, Hợp Đức lại lề mề không chịu giúp.

Thứ tôi đang gặp phải là loại đại đại rắc rối.

Tôi lại một lần nữa hỏi Hợp Đức:

"Chúng ta khi nào mới trở về U Linh giới?, tôi đang gặp rắc rối rất nghiêm trọng anh hãy nhanh chóng giúp tôi với, xin anh đấy".

Hợp Đức từ đầu đã rất điềm đạm, anh ta nhẹ nhàng đáp:

"Bây giờ vẫn chưa được".

"Lý do?"

Hợp Đức trở nên trầm ngâm:

"Chưa phải lúc".

Đêm nay không trăng, không sao, bầu trời cũng mù mịch tựa như tâm trạng của tôi vậy.

Tôi nằm trên giường cứ trăn trở, tại sao lại không phải lúc, cứ trông chờ vào một người chi bằng tự mình tìm cách.

Tôi chuẩn bị hành lý dự định sẽ không từ mà biệt với Hợp Đức.

Tôi đã quyết định rồi, công việc tìm cha quang trọng hơn cả, phượng hoàng cốc cần một người đứng ra cai quản, tôi thì lại không thể.

Đi đến một ngôi nhà cũ kỹ bị đập vỡ một nửa, một nửa vẫn còn dùng che mưa được, lúc ấy trời đã khuya lắm rồi, tôi đành nghỉ tạm.

Vừa mới nằm xuống tôi có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, hắn còn thì thầm:

"Không cho ta ôm ta sẽ lấy mất đôi mắt của ngươi".