Chương 17: Gặp người tưởng quen mà không quen

Con sơn yêu với đôi mắt yếu ớt nhìn tôi như đang van xin, nhưng tôi cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc.

Dạ Tĩnh nắm lấy con sơn yêu không buông, miệng thì cứ bảo tôi diễn cho tốt vai bá chủ.

Tôi xoay người nhìn về phía bọn thảo khấu, chỉ mỗi hành động đó cũng đủ khiến bọn chúng khóc thút thít:

"Đừng có khóc lóc như vậy, các người nếu nghe theo lời tôi trồng rau, nuôi cá làm việc lương thiện, nhân tiện giúp tôi nuôi dưỡng ba đứa nhỏ kia cho tốt, tôi đảm bảo khi tôi quay lại đây sẽ không giết thêm ai nữa, bằng không thì .."

Tôi vừa nói xong, Dạ Tĩnh mang con sơn yêu quẳng ra khỏi cổng thôn khiến cho bọn người bên dưới một phen kinh hồn bạc vía dập đầu vừa lạy vừa đáp:

"xin thần tiên tha mang."

Tôi nhân cơ hội này hù dọa bọn người kia một phen nhân tiện mang bọn trẻ gửi gắm, bọn trẻ còn quá nhỏ để có thể lan bạc cùng tôi.

Dạ Tĩnh từ lúc nào đã biến đi đâu mất, tôi cũng chả quan tâm làm gì.

Sau khi dọn dẹp đâu đó xong xui, người bị thương đã được chữa trị, những thứ không sạch sẽ thì mang đi đốt thành đống lửa to. Mặt trời cũng đã dần lên, bọn người kia làm việc cũng dần thấm mệt, tôi mất ngủ cả đêm mệt lã người.

Tôi trở về phòng bọn trẻ còn say ngủ, giải trừ phong ấn xong tôi bèn lăn ra ngủ một giấc.

Thường thì khi mệt mỏi người ta sẽ ngủ rất ngon nhưng tôi lại gặp ác mộng.

Trong mộng tôi thấy mình mặc áo tân nương màu xanh thẫm, tóc xõa dài được búi lên bởi bàn tay người con trai trắng ngần, cây trâm phượng vắt ngang đầu, hạt trân châu đính trên trâm đung đưa, đung đưa.

Cảnh tượng thật diễm lệ, sau đó, sau đó tôi nhìn thấy mình trên tay đầy máu, bên tai văng vẳng tiếng ai đó phải lấy được giọt nước mắt phượng hoàng.

Tôi mơ mình chảy nước mắt, một giọt lăn trên má, tưởng chừng như sẽ rơi xuống trên tay, nhưng ngược lại lỏn tỏn toàn máu, máu nhiều đến nổi chẳng phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là dòng máu, chúng hòa huyện vào nhau tuông xuống dưới chân.

Tôi giật mình tỉnh dậy thấy chung quanh yên ắng vô cùng, tôi mở cửa sổ nhìn xuống con đường vắng vẻ trong thôn.

Bọn người đó đi đâu hết cả rồi?. Cả bọn trẻ cũng không nhìn thấy.

Tôi bước xuống lầu, mọi người giống như đã bốc hơi.

Tôi tò mò đi khắp nơi tìm cũng chẳng thấy, đến cuối cùng quay về sảnh chính mới nhìn thấy một người.

Dạ Tĩnh.

Anh ta ngồi thông thả nhìn xung quanh, bên kia còn có một ả rất xinh đẹp nhìn nhìn ngó ngó từng bức tranh nhỏ viết tên món ăn trong quán.

Tôi bước đến ngồi đối diện Dạ Tĩnh hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Dạ Tĩnh đáp:

"Tôi vừa đến thôi".

Tôi cảm thấy kỳ lạ vội hỏi tiếp:

"Dạ Tĩnh anh nói gì vậy?"

Dạ Tĩnh nở nụ cười kỳ quái đáp:

"Tôi từng gặp cô ở Yên Sinh, tôi có nói khi nào cô gặp rắc rối đến u linh giới tìm tôi nhưng mà tôi đợi lâu quá nên tôi đi tìm cô".