Chương 16: Hắc điếm 2

Đám thảo khấu còn lại quay đầu chạy, tôi không định đuổi theo trong khi Dạ Tĩnh sốt sắn bảo:

"Sắp có trò hay để chơi, cô đừng có vội".

Dạ Tĩnh đủng đỉnh bước qua bậc cửa, thấy tôi bình chân như vại anh ta liền gọi:

"Đi thôi, chúng ta đi chơi trò chơi".

Đoạn Dạ Tĩnh quay đầu nhìn tôi, tôi có cảm giác anh ta sẽ thật sự khiến bọn chúng sống không bằng chết.

Tôi vội theo sau nói với anh ta:

"Tôi phải đi rồi, không rảnh chơi với anh"

Thủ đoạn của Dạ Tĩnh quá tàn nhẫn, tôi không có ý định xem tiếp, Dạ Tĩnh lại nói:

"Không phải chơi với tôi, là chơi với bọn họ"

Dạ Tĩnh chỉ tay ra hành lang, tôi bước đến nhìn xuống con đường duy nhất dẫn ra khỏi thôn, bên dưới hàng trăm người gươm giáo chờ chực.

Bọn người hàng đầu đồng loạt chỉ về phía tôi kêu lên:

"Là ả ta, ả có yêu thuật".

Dạ Tĩnh nở nụ cười kỳ quái nhìn con sơn yêu từ đâu xuất hiện, diễu võ giương oai, đanh mắt hướng về phía tôi chằm chằm.

Tôi tò mò hỏi:

"Anh cười gì vậy?"

Dạ Tĩnh đáp:

"Tôi giúp cô bắt gọn con sơn yêu đó, cô chỉ cần hỏi hắn một câu"

Xí, tôi sẽ cần anh ta chắc, tự tôi cũng làm được, tất nhiên tôi từ chối:

"Không cần anh giúp"

"Vậy để em ai nhanh tay hơn".

Dạ Tĩnh vừa dứt lời hắn đã lao xuống tóm lấy cổ tên sơn yêu nâng lên khỏi mặt đất.

Tôi từ trên hành lang thông thả bay xuống bày ra vẻ mặt lạnh lùng dọa bọn phàm nhân bên dưới sợ hãi quỳ mọp xuống đất.

Dạ Tĩnh càng siết chặt tay hơn, luôn miệng bảo tôi:

"Hỏi hắn, tại sao lại mở hắc điếm giết người?"

Tôi thấy câu này hợp lý liền hỏi tên sơn yêu kia:

"Tại sao lại tụ tập giết người?".

Tên sơn yêu bị bóp cổ tắc nghẹn không thể đáp. Tôi đánh mắt bảo Dạ Tĩnh nương tay.

Bọn thảo khấu bên dưới liền khóc than:

"Xin thần tiên tha mạng, bọn tôi là dân đen không thể sống nổi cảnh sưu cao thuế nặng, cho nên đã bỏ trốn đến nơi này, con sơn yêu từ đâu trên núi xuống bảo bọn tôi mở hắc dịch, mỗi ngày nộp đủ ba mạng người là có thể sống tốt. Bọn người như chúng tôi thật khổ quá. Thật sự khổ quá"

Tôi nhìn Dạ Tĩnh, ý đã nói xong tại con sơn yêu này lì lượm không chịu đáp trả.

Không biết Dạ Tĩnh đã truyền thứ gì vào trong cơ thể con sơn yêu khiến nó buộc phải mở miệng:

"Là, là do đại ca ta, từ khi ông ấy có được một kiếu của vị tiểu địa tiên nào đó liền trở nên thèm ăn linh hồn người chết, xin hãy tha mạng cho ta".

Dạ Tĩnh nghe vậy hai mày châu lại bảo:

"Ông ta đang ở đâu?"

Tôi không có nhiệm vụ phải truyền lại nhưng Dạ Tĩnh rất đáng sợ tôi đành nói:

"Ông ta đang ở đâu?"

Tên sơn yêu yếu ớt chỉ vào trong núi.