Tôi dẫn ba đứa trẻ ấy đi suốt mấy dặm đường, đến một thôn nhỏ nằm giữa hai ngọn núi lớn.
Khi chúng tôi đến nơi cũng là lúc trăng lên cao, ánh trăng soi xuống cảnh vật xung quanh một màu bàn bạc.
Trong thôn chỉ có trên dưới mười mấy ngôi nhà, duy nhất ở cuối thôn có một trạm xá.
Nhà cửa được xây dựa vào vào vách núi, san sát nhau tạo thành vòng kìm, kẹp chặt khiến cho người ta có cảm giác vào rồi sẽ không trở ra được nữa.
Tôi đến gõ cửa, bên trong lập tức có người ra mở.
Đó là một cô gái tuổi chừng 16, 17. Cô ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới sau đó lại nhìn bọn trẻ, tặc lưỡi bảo:
"Có tiền không?"
Tôi liền đáp:
"Tất nhiên là không, nhưng tôi có vật này".
Tôi rút từ trên tóc xuống cây trâm bằng ngọc, vật này là do người bạn tặng khi còn ở Phượng Hoàng cốc, tuy có hơi tiếc nuối nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác.
Cô gái trẻ tuổi cầm lấy cây trâm sau đó mời chúng tôi vào cửa.
Bên trong khách điếm rộng rãi, tuy nhiên không khí có phần hắc ám, mùi tanh tưởi thi thoảng bốc lên, là một chỗ không mấy sạch sẽ. Tôi định bụng ráng ngủ một đêm mai lại lên đường.
Tôi cùng bọn trẻ cùng ở một phòng, tắm rửa sạch sẽ xong tôi chải tóc cho chúng, cột lên gọn gàng trông bọn chúng thật dễ thương.
Tôi mở cửa sổ cho mát và thoáng khí , không khí ở đây hôi thối và nóng bức kỳ lạ.
Nhường cho bọn trẻ chiếc giường lớn, bọn chúng thật dễ chịu khi tôi vừa đắp chăn chúng đã khì khò.
Cái thứ mùi tanh kì dị ấy khiến tôi tò mò, tôi nhìn qua chiếc cửa sổ mở toang nhìn xuống phía sau bếp.
Trời hôm nay trăng rõ sáng, rọi xuống vài chiếc bóng đen lướt qua lướt lại mấy vòng, vong hồn của những người ấy tại sao lại ở lại nơi này.
Tôi tò mò nhưng lại sờ sợ, lần đầu tôi thấy quỷ nữ cũng là lần đầu nhìn thấy vong hồn.
Dạ Tĩnh từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, hắn đưa mắt nhìn theo mấy cái bóng đen:
"Muốn tôi giúp cô không?"
Hắn lại muốn lừa tôi giết người ư? Tôi thầm nghĩ tên này như âm hồn không tan, thật đáng ghét:
"Không cần, anh đi đi"
Dạ Tĩnh đáp:
"Đừng đuổi tôi mà"
"Anh phiền quá biến đi"
Vừa nói xong cánh cửa phòng lập tức mở ra, trên tay hàng chục tên thảo khấu cầm dao cầm kiếm, mặt mũi bậm trợn xông vào.
Vừa nhìn thấy tôi còn tỉnh táo liền thắc mắc quác:
"Sao nó còn tỉnh?"
Cô gái trẻ ban nảy ở phía sau liền trả lời:
"Rõ ràng tôi đã bỏ mê hương vào nước tắm."
Mấy tên ngu này, mê hương của bọn chúng chỉ có tác dụng với người phàm, không ngờ đây chính là lý do bọn trẻ ngủ say như vậy.
Tôi giả vờ ngu ngốc hỏi:
"Mấy người muốn làm gì?"
Tên râu rậm cười to:
"Muốn gì hả, mấy bữa nay không có khách, thịt dưới bếp cũng hết rồi nên bọn tao muốn giết thêm thịt"
Hả?, xem bọn tôi như con vật để giết thịt, bọn này rốt cuộc là yêu hay là người đây?, rõ ràng không có yêu khí.
Dạ Tĩnh lúc lâu đã đứng bên cạnh tôi, anh ta bây giờ mới lên tiếng:
"Đánh hay không đây?"
Tôi nhất quyết là đánh rồi, nhưng:
"Đánh không được giết"
Dạ Tĩnh lại nói:
"Muốn gây thương tích bao nhiêu là đủ"
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ bọn kia đã tấn công. Tôi còn nghe loáng thoáng có hai tên bảo với nhau:
" con bé đó lảm nhảm một mình ăn nó có bị lây khùng khùng không?"
Tôi liền trả lời bọn họ:
"Mấy người bị khùng thì có".
Tôi vội dùng thuật tạo ra kết giới bao bọc bọn trẻ quay lại đã thấy bọn thảo khấu kẻ gãy tay kẻ gãy chân, xương chân, xương tay bọn chúng rời nhau chỉ còn lại lớp da bên ngoài.
Tiếng bọn chúng khóc vang thảm thiết, chỉ còn lại vài tên chưa xông lên vẫn còn lành lặn, run rẩy, không nói thành lời.
Lúc lâu có tên có thể lên tiếng hỏi tên bên cạnh:
"Cô ta từ đầu vẫn chỉ có mỗi một động tác?".
Và nhận được câu trả lời:
"Ừ"
Đúng vậy tôi chỉ có mỗi động tác tạo phong ấn, còn lại đều do Dạ Tĩnh làm.