"Tôi từng gặp cô ở Yên Sinh, tôi có nói khi nào cô gặp rắc rối đến u linh giới tìm tôi nhưng mà tôi đợi lâu quá nên tôi đi tìm cô".
Giọng nói này nếu nghe kỹ thì hơi quen quen, tôi cảm thấy có gì không đúng liền bảo:
"Anh không phải Dạ Tĩnh"
Anh ta cười đáp:
"Đúng vậy, trời đất bao la người giống người là chuyện tình thôi mà."
Trời đất bao la, người giống người là chuyện bình thường tuy nhiên giống nhau nhiều như vậy cũng không hợp lý cho lắm. Anh ta nhìn tôi tỏ ra vẻ kỳ quái lại nói tiếp:
"Tôi tên Hợp Đức"
Hợp Đức, nhìn cho kỹ thì cũng chẳng giống như hai giọt nước nhỉ, Hợp Đức có làn da hơi ngâm ngâm, giọng nói ôn hòa hơn, điềm tĩnh hơn.
Bỏ qua ba cái vụ người giống người, tôi trở lại vấn đề chính:
"Thật ra tôi không biết làm sao đến u linh giới nhờ giúp đỡ, tôi gặp rất nhiều rắc rối đó".
Hợp Đức liền đáp:
"Không phải tất cả người biết pháp thuật trong tam thiên lục giới đều biết đường đến u linh giới sao?"
Không phải ai cũng thông thạo mà.
Tôi chợt muốn nũng nịu trước người có thái độ trưởng thành này:
"Trừ tôi đi"
Hợp Đức vẫn giữ trạng thái tươi rói bảo:
"Ừ, trừ cô vậy".
Hợp Đức đứng dậy phủi áo, gọi với ả bên kia:
"Đinh Hương đi thôi."
Hợp Đức muốn tôi theo hắn đến u linh giới.
Khoan đã, còn bọn người thôn trang, còn bọn trẻ nữa, tôi đột nhiên nhớ ra:
"Còn bọn người ở đây, tôi vẫn chưa biết họ đã trốn đi đâu?".
Hợp Đức nghe tôi nói anh ta vẫn dùng thái độ điềm tĩnh và vui vẻ bảo:
"Chuyện ở nhân gian cô hãy bỏ lại đi, chúng ta chỉ thực hiện chuyện của mình thôi được không"
Vừa nói anh ta vừa nắm lấy tay tôi rời đi. Anh ta nói cũng phải tôi có thể lo lắng cho bọn họ đến khi nào chứ, tôi còn việc phải làm cơ mà.
Nhưng trong lòng tôi cảm thấy bất an, một cảm giác khó chịu không thể miêu tả bằng lời.
Đi khoảng một ngày đường chúng tôi đến tức mặc.
Hợp Đức thích du ngoạn sông núi, ngắm cảnh tự nhiên, nghe từng hơi thở thời gian chuyển đổi, tiếng chim hót nước chảy cũng làm anh ta vui.
Tôi hỏi khi nào đến u linh giới, anh ta lại bảo muốn cùng tôi đi xem cảnh vật hữu tình.
Đinh Hương từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng chỉ đi phía sau trở thành cái đuôi không rời.
Có lúc tôi bực mình bảo:
"này, rốt cuộc anh có muốn giúp tôi không?".
Anh ta lại đáp:
"Có chứ, ngoài tôi không ai giúp được cô đâu"
Những tưởng trên cuộc đời đầy phong ba, tôi gặp phải người hiền giúp đỡ, không ngờ lại va phải một tên lề mề, xem ra công cuộc tìm kiếm người thân phải chờ xem xem tâm trạng tên lề mề này thế nào.
Suốt cả ngày anh ta đi ăn chỗ này, thưởng rựu chỗ kia, kéo tôi đi ngoài đường, không ngờ quan binh treo hình tôi đầy phố.
Vừa sợ bị nhận dạng vừa phải chịu cảnh anh ta đi từ từ, bắt gặp một hàng bán trâm cài anh ta liền quẹo lựa, hỏi xem tôi thích không ôn nhu cài lên tóc tôi.
Cử chỉ của Hợp Đức so với Dạ Tĩnh phải đem tốc độ của một con lừa so với cuồng phong vũ bão, nhiều khi Dạ Tĩnh nhanh đến mức anh ta biến đi đâu ngay trước mắt tôi cũng không biết.