Chương 5: Ước Hẹn

Hậu sơn, Diệp Phàm đang đi bỗng dưng ngã ầm xuống mặt đất, hai cánh tay hắn bỏng rát, giống như bị hỏa diễm thiêu đốt làm cho kinh mạch cháy hết vậy. "Tay ta!"

Diệp Phàm nhìn đôi tay đang héo lại, trong nội tâm vô cùng kinh hoàng. Hắn cố gắng cử động thân thể đi về phía trước, muốn tránh xa Diệp tộc càng xa càng tốt. "Diệp Phàm ca ca"

Đúng lúc này một tiếng kêu sợ hãi vang lên sau lưng Diệp Phàm, hắn xoay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp của Diệp Tâm đang hớt hải lướt tới.

Nhìn ánh mắt của nàng, nhìn bóng dáng của nàng, Diệp Phàm chợt cười, nụ cười sáng lạn. Lúc nào cũng vậy, nàng luôn là người xuất hiện đầu tiên khi hắn tuyệt vọng.

Diệp Tâm sợ hãi nhìn bàn tay héo khô đỏ ửng của Diệp Phàm, trong đầu như kim đâm, nước mắt nhịn không được trào ra. Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, liền rên khẽ rồi thu tay lại. "Nóng quá."

Diệp Tâm nhíu mày, sắc mắt lo lắng nói. Nàng đưa tay vào áo lấy ra một đan dược, bóp nát rồi mau chóng xoa lên bàn tay của Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn nàng lắc đầu, hắn biết thứ hỏa diễm đang thiêu đốt hắn không phải thứ hỏa diễm tầm thường. Cho dù có đan dược xa xỉ cũng chưa chắc dập tắt được, chứ chưa nói tới có thể chữa trị cho hắn hay không. Hắn không muốn nàng vì hắn mà quá hao tâm tận lực.

Diệp Tâm nhìn vẻ mặt Diệp Phàm không hề khá lên chút nào, trong lòng bỗng trở nên kinh hoảng. Đan dược này là tứ tinh đan dược, vô cùng hiếm có, có thể khu trừ bách hỏa trong thiên hạ, nhưng không ngờ lại không có tác dụng.

Đúng lúc này, Diệp Phàm chợt đưa bàn tay khô héo lên sát gương mặt xinh đẹp vô ngần của Diệp Tâm, gương mặt hắn thống khổ gắng gượng, thì thào: - Muội quay về đi. Chờ ta, 3 năm, cho ta 3 năm ta nhất định không thua kém một thiên tài nào, trở về đón muội.

Đôi mắt Diệp Tâm ngày càng ướt, nàng vội vươn tay bắt lấy cánh tay héo khô của hắn, lắc đầu lo lắng.

"Tiểu thư"

Ngay lúc này từ trên một vầng mây, có tiếng gọi vang xuống. Một thiếu phú đạp gió lướt xuống sau lưng Diệp Tâm.

Diệp Phàm nhìn thiếu phụ này, trong lòng kinh hoàng. Hắn cảm thấy cơ thể run rẩy như muốn nằm bệt xuống đất. Cũng may, ở phương diện linh hồn hải, hắn vẫn có thể áp chế được cỗ cảm giác này.

Thiếu phụ đáp xuống, cung kính nhìn Diệp Tâm, cúi đầu nói:

- Tiểu thư, đã đến lúc rồi.

Diệp Tâm ngạc nhiên nhìn thiếu phụ, lắc đầu:

- Vẫn còn hai ngày mà.

- Đây là ý của lão gia, mong tiểu thư mau theo thuộc hạ quay về.

Thiếu phụ thở dài.

Diệp Tâm ngơ ngác nhìn thiếu phụ, rồi chợt cúi đầu, sau đó lắc đầu:

- Không, ta không về đâu, ta muốn ở lại chăm sóc cho Diệp Phàm ca ca.

Thiếu phụ cau mày, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, ánh mặt lạnh nhạt, thản nhiên nói với hắn:

- Ta muốn nói với ngươi điều này. Tiểu tử, Diệp Tâm tiểu thư và ngươi vốn không cùng một thân phận. Nàng là thiên chi kiêu nữ, ngươi là một thiếu niên tầm thường. Nàng có thiên phú siêu việt còn ngươi thập niên nhất linh thiên phú. Ngươi không xứng với tiểu thư, cho dù bây giờ hay là sau này, vẫn không xứng. Cho dù ngươi có triển lộ thiên phú phi phàm thế nào, vẫn không xứng. Cho dù ngươi có vô địch vực này, cũng không xứng. Tóm lại, ngươi không xứng với nàng, tốt nhất là nên từ bỏ, hoặc khuyên tiểu thư đi với ta. Ta nhất định không làm khó dễ ngươi.

Diệp Tâm cau mày nhìn thiếu phụ, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng lạnh giá:

- Bà...

Lời chưa dứt, Diệp Phàm đã cắt lời nàng, một tay khô héo ghê sợ khẽ chạm vào vai nàng, lay nhẹ, nói khẽ:

- Nàng nhất định phải tin ta. Tâm nhi. Cho ta 3 năm, 3 năm thôi mà. Chẳng lẽ nàng muốn ta mãi làm một tên phế vật chỉ biết đứng sau lưng nữ nhi thôi sao? Tin ta, rồi sẽ có một ngày ta đứng trên thiên địa mà nắm tay nàng đi khắp thập phương vạn vực.

Ánh mắt hắn lóe sáng, ánh mắt ngày này, khác xưa vô cùng.

Diệp Tâm thẫn thờ nhìn Diệp Phàm, nàng có tin hắn hay không? Tất nhiên nàng chưa bao giờ hoài nghi lời Diệp Phàm nói cả. Nhưng mà bây giờ tình trạng của huynh ấy. Diệp Tâm cắn răng ngọc, một giọt lệ châu rơi xuống má nàng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nàng chợt nhìn thấy quang huy sáng lạn.

Diệp Tâm đưa tay ngọc vuốt nhè nhẹ đôi má tái nhợt của hắn, nhẹ nhàng nói:

- Muội tin huynh.

Thiếu phụ đứng từ xa nghe vậy, lập tức hé miệng cười. Thiếu niên này tuy tu luyện tầm thường, tuổi còn nhỏ, nhưng khi nói chuyện lại cho người ta cảm giác đáng tin cậy, thành thục khó nói nên lời. "Tiểu thư, đi thôi"

Thiếu phụ phất tay, một đóa kỳ hoa nở rộ giữa không trung, hàng ngàn cánh hoa xoay chuyển. Một khắc sau, một kỳ trận xuất hiện giữa đóa kỳ hoa, kỳ trận xuất hiện như làm cho thiên địa xao nhãng, một nhánh thời không mở toang, xuất hiện kỳ đạo.

Thiếu phụ phẩy tay, Diệp Tâm liền theo nàng bay lên kỳ đạo.

"Muội tin huynh"

Diệp Tâm ngơ ngẩn nhìn Diệp Phàm đang dần nhỏ lại bên dưới, cánh môi chợt hiện lên nụ cười động lòng, khẽ thì thào.

"Nàng đi rồi"

Diệp Phàm nhìn kỳ trận cùng hai người biến mất, chợt thấy trái tim trở nên tĩnh lặng, thấy nội tâm đau xót. Hắn biết Diệp Tâm vốn không phải người của Diệp tộc, biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.

Hắn cắn răng, cố chịu đựng đau đớn từ hai cánh tay, chậm rãi đi vào trong sơn lâm trước mặt.

Ngày này, nơi này, ta rời xa nàng, rời khỏi Diệp tộc. Biết đâu vài năm sau, ta lại quay về, kim quang sáng lạn như thần nhân...

Mấy canh giờ sau.

Một lão giả áo nâu bỗng theo lôi quang bùng nổ xuất hiện ngay trước mặt Diệp Phàm mười mấy thước, lão giả nhìn Diệp Phàm, nghi hoặc nhìn hai bàn tay khô héo của hắn, nhẹ nhàng nói: - Tiểu tử, kể từ hôm nay ngươi là đệ tử Diệt Kiếm tông. Đi, ta đưa ngươi về tông môn.

Diệp Phàm nghi hoặc, lại cảm giác được uy áp khó thở, cũng may lão giả này không có ý xấu. Hắn hỏi:

- Tại sao lại chọn ta?

- Nhìn ra thiên phú của ngươi.

Lão giả thản nhiên nói.

Diệp Phàm bật cười tự giễu:

- Thập niên nhất linh thiên phú sao?

Sau đó liền cúi đầu:

- Cảm ơn, nhưng ta chỉ là một tiểu tử tu ra một tia linh lực, đặt ta vào tông môn, nhất định sẽ mang phiền toái cho lão.

Lão giả lắc đầu, nói:

- Ta sẽ bảo vệ ngươi, hơn nữa sẽ chữa trị cho hai tay của ngươi.

Diệp Phàm suy nghĩ, nhưng lại tiếp tục lắc đầu:

- Không cần đâu...

Nhưng mà, hắn chợt nói tiếp:

- Cho ta thời gian, đợi khi ta đủ thực lực, tự vào tông môn.

Lão giả nhướng mày, có điều không từ chối, gật gật đầu rồi lấy ra một lệnh bài màu vàng, ném đến trước mặt Diệp Phàm:

- Đến lúc đó cứ đến Diệt Kiếm tông đưa ra lệnh bài này, nhất định sẽ có người an bài cho ngươi.

Dứt lời, lão giả liền hóa thành một đám lôi hoa, nổ vang rồi tiêu thất.

Diệp Phàm nhìn lệnh bài dưới mắt đất, trong mắt hỏa quang hừng hực.

"Diệt Kiếm tông? 3 tháng sau ta sẽ đường đường chính chính bước vào nơi này!"