Chương 4: Nhất Linh

Diệp Phàm cúi đầu thật sâu, ánh mắt tựa như tinh hỏa chợt trở nên vô cùng sáng lạn. Hắn không biết rốt cuộc đời trước mình ở cảnh giới gì, siêu việt tới nhường nào, nhưng hắn biết nếu như đã từng là thần linh, đời này hắn chắc chắn sẽ không làm một phế vật.

Nhớ lại đại mộng lúc sáng, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến hắn nhớ về một đời trước của mình.

Diệp Phàm hít sâu một hơi , rồi chậm rãi đưa một tay lại gần linh cầu.

Diệp Tâm bên dưới ngạc nhiên nhìn biểu hiện của Diệp Phàm, nàng không hiểu hắn tại sao lại đột nhiên có biểu hiện kỳ lạ đến như vậy.

Mà một bên Diệp Tiên cũng nhíu mày nhìn cảnh này, nhưng lại thầm nghiến răng.

"Tiểu tử này..."

Nàng buồn rầu thở dài, rồi xoay người đi. Thật sự lần này đến cổ vũ cho hắn, Diệp Tiên cũng chỉ mang chút xíu hi vọng hắn có thể tụ linh mà thôi. Bây giờ nhìn hắn như vậy, nàng lại thấy tia hi vọng đó thật nhỏ bé, chi bằng rời đi để tránh thấy cảnh đau lòng này.

Nàng từng nhớ lúc nàng gặp Diệp Phàm, hắn cứ như một u linh lai vãng, xuất hiện khắp mọi nơi nhưng không hề bắt chuyện với một ai. Hắn từng điên cuồng tập võ ở hậu sơn, có người đi qua chế nhạo, hắn cũng không để ý. Hắn từng ngâm mình mấy ngày đêm ở suối lưu huỳnh bỏng rát, có người đi qua cười chế giễu, hắn cũng chỉ cắn răng chịu đựng.

Có lẽ sâu trong mắt nhiều người, Diệp Phàm chỉ là làm trò vô ích, nhưng đối với nàng, những thiếu niên như Diệp Phàm, cho dù có là phế vật đi nữa, tựu cũng không phải là phế vật tầm thường.

Nàng muốn chờ hắn trưởng thành, rồi cho những kẻ đã từng chế nhạo hắn một bài học. Nhưng mà... có lẽ ngày đó chưa tới.

"Tên nhóc này năm nay lại lên nữa sao!"

Tứ trưởng lão Diệp Vân cau mày, hôm nay đại môn chủ Từ Minh ghé thăm, không đâu lại quên tên nhóc này. Nhất định một lúc nữa phải quỡn phạt hắn một trận. Hắn không thể tụ linh cũng không phải do lỗi của hắn, tùy thiên phú của mỗi người, nhưng hắn cứ hết năm này đến năm khác lại làm cho gia tộc mất mặt như vậy, thì thật là làm cho Diệp Vân hết sức buồn bực.

Bên cạnh, Từ Minh thản nhiên nhìn tất cả vào mắt, lúc nảy có một tên thiếu niên tu ra chín tia linh lực, cũng có thể xem như một hạt giống tốt. Nhưng lão chỉ thật sự chờ mong vị siêu cấp thiên kia có thể mau chóng lên đài, nắm bắt thời cơ. "Tiểu tử này có chút tà dị?"

Bỗng dưng Từ Minh nhíu mày, trong lòng nghi hoặc. Một cảm giác lạ lẫm bỗng đâu từ phía thiếu niên đang đứng trên võ trường bao phủ lấy lão. Cảm giác này, chứa đựng nhàn nhạt hỏa linh, nhưng lão cảm nhận được những hỏa linh này, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hỏa linh mà xuất hiện từ những hỏa tu giả lão từng gặp. "Nhưng tiểu tử này thậm chí... còn chưa tụ ra linh lực? Lẽ nào...?"

Từ Minh dán chặt mắt vào thân ảnh kia, trong lòng khó hiểu.

Lão giả đứng trên võ trường thờ ơ nhìn Diệp Phàm chạm tay vào linh cầu.

Lúc Diệp Phàm vừa chạm tay vào, linh cầu liền tỏa ra xích quang nhàn nhạt, một tiếng nổ nhẹ vang lên, vài giây sao trên mặt linh cầu xuất hiện một tia xích quang dài như sợi chỉ, tỏa sáng rực rỡ.

Lão giả nhướng mày, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhẹ nói:

- Ồ, là nhất linh. Xích quang chỉ, Hỏa linh căn.

Diệp Phàm khẽ nhếch môi, cũng không hề lộ ra vẻ vui mừng gì cả, sau đó liên theo đường cũ đi xuống võ trường.

"A, tên phế vật này đã tụ ra được linh lực rồi à"

"Haha, 10 năm tu luyện mới tụ được ra linh lực, nếu là ta thì ta đã đập đầu vào tường chết đi cho đỡ khuất mắt"

"Hắn tụ ra được linh lực vậy gia tộc lại chẳng phải tiêu tốn cho hắn một lượng linh đan không nhỏ hay sao? Vớ vẩn"

Đám đông có người lại như cũ chế nhạo Diệp Phàm, nhưng cũng có người lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu không biết nghĩ gì mà lại chậc lưỡi. "Hắn cũng đáng thương đấy"

Mà Tứ trưởng lão Diệp Vân cũng hết hồn, nhưng dù gì thì tiểu tử đó cũng mới tụ ra linh lực, cũng không thèm để ý nhiều.

Còn Từ Minh ngồi bên thì lại nghĩ khác, lão cảm giác được cỗ hỏa linh kia ngày càng hừng hực, như muốn đốt cháy linh hồn của lão. Phải biết rằng lão là siêu cấp cường giả Chân nhân cảnh, không thể có chuyện một tên tiểu tử mới tụ ra một tia linh lực có thể lấy hỏa linh áp chế lão được.

Trừ khi...

Đây là uy áp vô thượng đến từ linh hồn hải.

Truyền thuyết kể rằng đời trước, vô thượng anh linh xâm chiếm Nhân giới, nhân tộc cường giả vì bảo vệ tộc nhân mà tử thương vô số. Thậm chí rất nhiều chí cao cường giả ẩn danh lâu năm cũng xuất hiện, đứng dưới trướng Nhân tộc thần linh cùng đẩy dùng anh linh ngoại vực.

Tất cả thần linh đều tử vong, còn đại đa số các cường giả trong cuộc chiến này thì đều đã vẫn lạc, hoặc theo bánh xe luân hồi mà tan theo cát bụi. Cũng có nhiều cường giả trọng thương, dùng nghịch pháp sống đến một đời này, tỷ như Ma Kha lão tổ ở Linh vực.

Ma Kha lão tổ từng kể với hậu nhân, không phải tất cả thần linh đều tán thân trong trận chiến, có một số thần linh giữ được linh hồn hải, dùng linh hồn lực bẻ nát thời không, đạp phá luân hồi mà đi đến đời này.

Tuy nhiên lão lại không kể rõ rốt cuộc các thần linh đó có thể sống được thêm một kiếp hay không, hoặc là làm thế nào để sống lại.

Từ Minh suy nghĩ một hồi, liền làm ra một quyết định.

Ở gần đó, sau khi biết Diệp Phàm đã có thể tu ra linh lực, Diệp Tâm trong lòng vô cùng vui vẻ. Thấy Diệp Phàm đi về phía mình nàng liên nở nụ cười vô cùng động nhân, định vươn tay bắt lấy tay áo hắn như thói quen. Nhưng Diệp Phàm chợt nhiên lách qua người nàng, rồi sau đó bóng lưng hắn dần dần biến mất.. "Diệp Phàm ca ca!"

Diệp Tâm sợ hãi, không hiểu tại sao Diệp Phàm lại trông xa lạ đến như vậy. Nàng cắn răng ngà, sau đó liền chạy theo Diệp Phàm.

"Tiểu thư?"

Trong góc võ trường, lão giả lam bào nghi hoặc nhìn Diệp Tâm chạy đi, vừa muốn đuổi theo chợt một bàn tay mềm mại bắt lấy bả vai lão. "Không cần đuổi. Để ta"

Nói rồi, một cơn gió thoáng thổi qua làm mặt lão giả lam bào lạnh toát. Lão muốn nói gì, nhưng cuối cùng không thốt ra được lời nào.