Chương 3: Trắc Thí Bắt Đầu

Diệp tộc cứ hàng năm lại tổ chức ra một kỳ trắc thí linh căn cho toàn bộ tộc nhân dưới Kỳ sĩ cảnh. Để trắc thí linh căn, chỉ cần chạm tay vào Linh cầu là có thể kiểm ra xem linh lực của người đó mạnh hay yếu, là loại linh căn nào.

Võ trường rộng chừng mấy trăm thước, những tộc nhân muốn trắc thí chỉ cần ghi danh, sau đó xếp hàng đợi đến lượt của mình mà thôi.

Trên võ trường có một ghế tràng dài, ngồi ở đó rất nhiều lão giả có quyền uy trong gia tộc cùng khách nhân từ phương xa tới hoặc từ các gia tộc lân cận ghé thăm.

Người chủ trì hôm nay là tứ trưởng lão Diệp Vân, lúc này lão đang ngồi ở ghế tràng nói chuyện với một lão giả tóc nâu, vận áo tử kim, trên cánh tay phải có đeo một chiếc Hoàng kim cô sáng lấp lánh, rất bất phàm.

Lão giả liếc nhìn đám người đông đúc ở trước mặt, vuốt vuốt râu nói:

- Lần này ta nghe nói Diệp tộc xuất hiện rất nhiều hạt giống tốt, nghe đâu năm rồi còn có một người có thể tụ ra tận chín tia linh lực, không biết hôm nay trình độ ra sao rồi.

Diệp Vân nghe vậy ánh mắt liền sáng rỡ, cố che dấu cảm giác tự hào, cất giọng khiêm tốn:

- Từ môn chủ quá khen rồi, nhưng quả thật đúng là có một người của Diệp tộc luyện ra chín tia linh lực, hơn nữa người đó chỉ mới 15 tuổi, tu luyện vỏn vẹn 3 năm. "Cái gì?"

Lão giả họ Từ nghe vậy thất thanh kêu lên, lão nhìn Diệp Vân chằm chằm, híp mắt nói:

- Ngươi nói thiệt à?

- Hà hà, cận mục sở tại.

Từ môn chủ gật gật đầu, trong lòng vô cùng chờ mong. Lão thân là đại môn chủ Diệt Kiếm tông, một trong tám tông môn đắc lực đứng dưới Tiêu Kiếm môn. Lần này có dịp đi ngang Diệp tộc, lão vì thấy nào nhiệt nên ghé xem. Tất nhiên với thân phận của lão, ngồi ở vị trí như bây giờ là điều hiển nhiên. Vốn lão cũng chỉ xem cho náo nhiệt, không ngờ lại nghe được tin tức động địa như vậy.

Phải biết rằng năm xưa, khi tu ra được tia linh lực thứ chín, lão phải mất tới 6 năm trời, chưa kể đó là vì có linh đan tẩm bổ nên mới nhanh như vậy. Nào ngờ hôm nay lại gặp được một thiên tài kinh thế, tu luyện khủng bố như vậy. Mà tu luyện như vậy, nhưng cảnh giới bây giờ của lão đã là Chân nhân cảnh, Nhị tinh Chân nhân. . Lão hiểu rõ nếu như vị thiên tài kia chịu đầu nhập Diệt Kiếm tông, được tông môn hết lòng bồi dưỡng thì sau này Diệt Kiếm tông rất có khả năng xuất hiện một vị Chân nhân cảnh đỉnh phong cửu tinh, thậm chí là Thánh nhân trong truyền thuyết cao cao tại thượng kia.

Lão hít sâu một hơi, hi vọng lão giả họ Diệp đó nói đúng, để cho Diệt Kiếm tông ta có một tia hi vọng quật khởi.

---

Ba canh giờ sau.

Lúc này buổi trắc thí cũng đã diễn ra rất lâu, trên võ trường, một tên thiếu niên chừng 17-18 tuổi, dáng người cao lớn, rất có khí khái đang đặt tay lên một quả cầu thủy tinh màu bạc.

Quả cầu đó là Linh cầu.

Thiếu niên vô cùng hứng khởi nhìn quả linh cầu, khi hắn chạm tay vào, rõ ràng một cảm giác trống rỗng bao phủ lấy đầu hắn trong nháy mắt, rồi sau đó hắn liền thở hổn hển lùi về sau một bước. "Linh lực vừa đủ tốt, là lục linh. Như cũ, linh căn Kim hệ"

Lão giả chịu trách nhiệm giám sát hô to, rồi bình thản nhìn thiếu niên đi xuống võ trường.

Bên dưới đám đông không ngừng bàn tán.

"Lúc nảy có người luyện được bảy tia linh lực, thật là khâm phục"

"Hừm, người vừa lên được sáu tia linh lực, cũng coi như tốt lắm rồi"

"Ta nghe nói gia tộc có người tu được chín tia linh lực cơ. Các ngươi tin không?"

"Haha, ngươi lạc hậu quá rồi. Đúng là có người tu được chín tia linh lực, chuyện đó ai cũng biết cả, nhưng đó là năm trước, còn năm nay không chừng người đó có thể tiến nhập Kỳ sĩ cảnh nữa kìa." "Nhất định là Diệp Tâm tiểu thư rồi. Chỉ có nàng mới siêu việt đến như vậy mà thôi"

Mấy tên tộc nhân bàn tán xôn xao, một thiếu nữ chợt la lớn, ánh mắt sáng rực, chỉ lên võ trường:

- Nhìn kìa, là Diệp Lôi thiếu gia. Oa, anh khí quá.

- Năm trước hắn tu luyện ra được tám tia linh lực, năm nay không chừng đã được tám tia rồi.

- Trong gia tộc hắn là người duy nhất có khả năng tấn chức Kỳ sĩ cảnh nhất sau Diệp Tâm tiểu thư.

Diệp Lôi chậm rãi đi đến gần quả cầu, gương mặt của hắn tuy có chút tái nhợt nhưng vẻ tái nhợt đó lại làm hắn trông rất tà mị. Hắn nhếch miệng, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng liền thất vọng thu về. Đặt tay lên Linh cầu, một tiếng nhẹ vang lên, trên mặt cầu xuất hiện chín tia sáng màu bạc nhạt.

Lão giả kiểm tra kỹ Linh cầu, sau đó liền nhướng mày, nhìn Diệp Lôi tán thưởng, nói:

- Chín tia linh lực, rất tốt. Như cũ, Lôi linh căn.

Lời vừa dứt, đám đông liền trở nên vô cùng náo nhiệt. Tiếng cảm thán hâm mộ liên tục vang lên bên tai Diệp Lôi. Hắn đắc ý cảm tạ lão giả, rồi ngạo nghễ xoay người, một lần nữa đưa mắt nhìn vào đám đông, lần này hắn thấy được mục tiêu, là một cô gái áo lam vô cùng xinh đẹp.

Nhưng ngay lập tức vẻ mặt ngạo nghễ của hắn trở nên đỏ bừng, Diệp Tâm lúc này đang vui vẻ nói chuyện xì xào với Diệp Phàm, không hề để ý hắn một tí nào. Điều này làm hắn cảm thấy tức tối muốn phát điên, một năm qua hắn tu luyện cũng vì muốn cho Diệp Tâm biết hắn là một thiên tài, không kém nàng, chỉ có thiên tài như hắn mới xứng với nàng. Nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên phế vật làm hỏng hết kế hoạch của hắn. "Diệp Phàm, tao nhớ rõ tên mày. Phế vật"

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Diệp Lôi như muốn phát điên đang đi xuống võ đường, trong lòng nghi hoặc nhưng không quá để tâm.

Hắn nhìn Diệp Tâm, nói:

- Sắp đến lượt ta với muội rồi.

Diệp Tâm ừ một tiếng, sau đó nghiêm chỉnh đi theo Diệp Phàm vào hàng.

Một lúc lâu sau.

Diệp Phàm trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người đi lên võ trường.

"Tên phế vật đó năm nay lại lên đài à!"

"Đúng là không biết tự trọng mà!"

"Phụ mẫu vô phước"

"Diệp Phàm tiểu tử cố lên."

Đúng lúc mọi người đang chửi rủa, một giọng nói trong trẻo vang lên, làm mọi người nghe cái liền nính thinh, không dám hó hé câu nào nữa.

Diệp Tâm nghi hoặc quay đầu nhìn, liền nở nụ cười mỉm, sau đó không để ý nữa, tập trung nhìn Diệp Phàm, trong lòng âm thầm cỗ vũ.

"Tránh ra, không thấy bổn tiểu thư đang đi hay sao. Cút coi"

Một cô gái dáng người nóng bỏng hối hả đi tới. Nàng cao hơn mọi người ở đây hết nửa cái đầu, tuổi chừng 18, gương mặt nàng vô cùng kiều mị, đặc biệt dáng người lồi lõm đâu đó rõ ràng, có thể làm cho tất cả đàn ông điên cuồng mà chết à.

Nàng tên là Diệp Tiên, chắt nữ của hình pháp trưởng lão Diệp Thiên Minh. Trong thế hệ trẻ Diệp tộc, nàng vô cùng có quyền uy, không chỉ xinh đẹp nóng bỏng, mà tu vi cũng đã đạt tới Kỳ sĩ cảnh nhập môn.

Nàng dán mắt vào thân ảnh có vẻ như đang bối rối của Diệp Phàm, hừ hừ kêu lên:

- Tiểu tử thối, năm nay mà không tụ linh được thì tỷ đánh tét mông ngươi.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn vị tiểu thư nổi tiếng nóng bỏng cùng đanh đá này, trong lòng lạnh tanh, mắt giật giật không thốt nổi nên lời.

Còn Diệp Phàm thì lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, Diệp Tiên vốn không có quan hệ quá thân thiết gì với hắn. Chỉ là do hai năm trước hắn vô tình giúp nàng hạ sát một con nhện nhỏ mà nàng bám hắn cho tới bây giờ.

Hắn hít sâu một hơi, quay sang gào lớn:

- Tỷ còn thét thì đệ tét mông bây giờ.

Diệp Tiên á khẩu, Diệp Tâm cũng tròn mắt, mọi người lại càng ngạc nhiên. Diệp Phàm vốn ít nói, từ khi mang danh phế vật lại càng điệu thấp, thu đi phóng lại bây giờ biến thành một tên biến thái từ khi nào?

Diệp Tâm chợt nhiên mỉm cười, có lẽ suy nghĩ của nàng là đúng, Diệp Phàm đã thực sự thay đổi.

Còn Diệp Tiên thì má đỏ ửng, nàng vốn chỉ muốn dọa cho hắn có chút tinh thần mà thôi, không ngờ hắn lại nói như vậy. Nàng cắn răng, âm thầm thề phải cho tiểu tử này một bài học, không thì nàng không phải là nàng mà mọi người biết nữa. "Bắt đầu đi"

Lão giả ho khan, nhắc nhở Diệp Phàm. Ánh mắt nhìn hắn cũng không có khinh miệt, chỉ là thờ ơ mà thôi.

Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng không có nhiều hy vọng. Hắn nghĩ nếu lần này thất bại, năm sau điên cuồng tu luyện làm thêm một lần nữa mà thôi. Hắn không cam tâm là phế vật mãi mãi, hắn muốn bảo vệ Diệp Tâm. "Hô"

Hít sâu một hơi, Diệp Phàm từ từ đưa cánh tay lại gần linh cầu.

Nhưng mà đúng lúc này, cánh tay của hắn chợt nhiên run lẩy bẩy, sâu trong linh hồn của hắn tựa như có tiếng kêu gọi mờ ảo.

"Kiếp trước ta là một thần linh. Ta vì bảo vệ tộc nhân mà chiến đấu khắp ba vạn vực. Năm đó, ta thống lĩnh vạn quân huyết chiến với ma tộc, nào ngờ bị tập kích, chỉ còn mình ta chạy thoát. Ta hối hận, cũng sầu thảm. Rồi cũng năm đó, vì bảo vệ một tòa thành, vì con dân, ta tử vong. Nhưng ta không cam tâm, vì ta thậm chí còn không biết ai đã giết mình. Ta chỉ nhớ rõ, có một cự thủ hắc ám xé toạt thương khung, cho ta một chưởng. Ta còn biết, khí tức của cự thủ không phải thuộc về một thời không mà ta tồn tại. Ta không hiểu, tại sao chỉ vì giết ta mà hao tâm tận lực đến như vậy? Ta lẽ nào có thể hủy diệt các người từ thời đại tuyên cổ này sao? Các ngươi đến từ đâu? Vạn cổ? Viễn cổ? Hay thần cổ? Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!" "Đời trước..."

"Đời trước..."

Diệp Phàm chợt trợn tròn mắt, mắt hắt cũng đầy lệ, hắn cắn chặt răng mạnh đến nổi bật ra một tia máu tươi.

"Ta vậy mà có một đời trước thật bi ai!"