Chương 2: Xung Đột

Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm mới cùng Diệp Tâm đi đến võ trường trắc thí linh căn.

Võ trường lúc này đã chật kín người, tất nhiên đa số đều là tộc nhân Diệp tộc, nhưng ngoại lệ vẫn có khá nhiều nhân sĩ vãng lai đến xem náo nhiệt.

Diệp Tâm bám gót theo sau Diệp Phàm, hai tay nắm lấy áo hắn, nép sau lưng hắn đi vào giữa đám đông.

"Nhìn kìa, là đệ nhất tiểu mỹ nữ Diệp Tâm"

"Ôi, thần tượng của ta. Nhưng mà người đi trước nàng là ai vậy?"

"Hắn tên là Diệp Phàm, hừ, nhưng đừng để ý tới hắn, hắn năm nào cũng tham gia trắc thí nhưng vô phương tụ ra linh căn, gọi hắn là phế vật cũng không quá!" "Không biết sao Diệp Tâm thân cận với tên phế vật đó nữa!"

Mấy tên tiểu tử nhìn thấy Diệp Tâm thân cận với Diệp Phàm đi tới võ trường đều lộ ra ánh mắt ghen tị cùng chán nản. Diệp Tâm được mệnh danh là tiểu mỹ nữ xuất chúng nhất Diệp tộc, thậm chí còn khắp cả phương bắc, nhưng người ta lại đối với bọn hắn kính cận viễn chi, bọn hắn cũng hết cách.

Diệp Phàm đi gần như vậy, tất nhiên là nghe lọt hết mấy lời bàn tán vào trong lỗ tai, nhưng nghe được thì làm sao? Hắn tất nhiên để tâm, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hèn làm chuyên dại dột.

Diệp Phàm chậc lưỡi, tiếp tục đi đến võ trường.

"A, a, thì ra là Tâm nhi!"

Đúng lúc này một điệu cười khó nghe vang lên, một tên thiếu niên mặt mày tái nhợt từ phía đám đông bước lại, xung quanh còn có một đám thiếu niên khác không ngừng xua tay đuổi đám đông chen lấn xung quanh ra.

Thiếu niên này tướng tá thấp hơn Diệp Phàm một chút, tuổi cũng lớn hớn hắn một tuổi, chỉ là ăn vận vô cùng rực rỡ. Hắn nhìn Diệp Tâm si mê, cố nở ra một nụ cười trông khá sáng lạn, rồi cất gióng ón én nói: - Tâm nhi, muội đang tìm chỗ sao? Vừa vặn ta có tìm được một ghế tràng, chi bằng muội đi cùng ta đi.

Diệp Tâm từ khi nhìn thấy tên thiếu niên này, trong lòng trở nên vô cùng khó chịu. Nàng lạnh nhạt nhìn hắn, thản nhiên đáp:

- Không cần!

- Vậy ra muội đang có hẹn với tên tiểu tử này sao?

Thiếu niên cười trừ, cũng không hề nổi giận mà chỉ tay sang phía Diệp Phàm, ánh mắt vô cùng thản nhiên.

Thiếu niên này tên là Diệp Lôi, là trưởng tử của Diệp Thông trưỏng lão Diệp tộc, vô cùng có quyền uy trong gia tộc. Hơn nữa hắn sáu năm trước đã tụ ra linh căn, là Lôi linh căn, năm trước trắc thí được tám tia linh lực. Như vậy thì hắn làm sao để một tên phế vật không thể tu ra linh lực như Diệp Phàm vào mắt.

Không đợi Diệp Tâm trả lời, hắn đã lạnh nhạt lên tiếng, tay chỉ thẳng mặt Diệp Phàm:

- Tên phế vật nhà ngươi vẫn còn có dũng khi trắc thí linh căn hay sao? Haha, lại còn dùng trò dụ dỗ Tâm nhi nhà ta à? Ngươi cũng gan lắm đấy. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội, một là cút đi sau này đừng để ta gặp mặt ngươi, hai là quỳ xuống để ta đánh cho ngươi một trận.

Diệp Phàm cau mày chặt, nội tâm như có vạn hỏa thiêu đốt. Hắn cắn chặt răng, vừa định bước đến thì Diệp Tâm đã nhanh chân bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Lôi, nói: - Ta cũng cho ngươi một cơ hội, cút đi. Còn nữa, đừng gọi tên ta thân mật như vậy, ta với ngươi không quen thân tới mức đó đâu.

Ánh mắt nàng trở lên lãnh liêt vô cùng, khi nói ra lời này, nội tâm nàng bỗng dưng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều. Trước đây nàng là một cô gái ít nói, thiện lượng, nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá vỡ.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Phàm cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Tâm, cô bé này từ bao giờ lại bạo gan đến như vậy. Vì hắn sao?

Diệp Lôi trợn mắt nhìn biểu tình lạnh băng trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Tâm, trong lòng không ngừng gào thét chửi rủa. Hắn cay độc nhìn Diệp Phàm, miệng gằn lên hai chữ phế vật, rồi sau đó phất tay kéo đám tùy tùng rời đi.

Diệp Lôi tuy cũng được xem là thiên tài tu luyện của Diệp tộc, nhưng so với siêu cấp thiên tài như Diệp Tâm thì như đom đóm so với ánh trăng vậy, bởi vì Diệp Tâm 15 tuổi đã tu luyện ra chín tia linh lực, hơn nữa nàng cũng chỉ mới tu luyện có ba năm.

Mà chung quanh đám tộc nhân khác cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, rồi cả đám cùng vỗ ngực thình thịch, tức muốn trào máu, tự hỏi sau mình không có diễm phúc như vậy.

Xa xa, trên võ trường rộng lớn, một lão giả tóc bạc, vận lam bào nhíu mày nhìn về phía Diệp Tâm, cau mày lẩm bẩm:

- Diệp Tâm tiểu thư thân thiết với tên tiểu tử đó như vậy sao? Không đáng!

Bên cạnh, một thiếu phụ trung niên thản nhiên đáp lời:

- Với thiên phú của nàng, trong thiên địa này có mấy ai xứng với nàng. Tên tiểu tử kia nếu thông minh thì tốt nhất nên tự tránh xa tiểu thư ra. Nếu không...

Thấy ánh mắt thiếu phụ nổi lên sát ý, lão giả ho khan, chen vào:

- Đừng xằng bậy, với lại tình cảm không ai nói trước được. Biết đâu một ngày tiểu thư nhận ra địa vị cùng thiên phú của mình siêu việt đến cỡ nào, sẽ đổi ý cũng không chừng.

Vị thiếu phụ lãnh mạc gật đầu, khóe mắt nhè nhẹ liếc lão giả, lão giả này tu vi thấp hơn bà một bậc, nhưng khi nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta khó chối lời. Nghĩ vậy, thiếu phụ liền hỏi: - Ngươi định ở đây bao lâu? Tiểu thư thật ra không cần chúng ta bảo vệ.

- Ở Diệp tộc có mấy lão giả cũng khá lắm, ngươi cũng biết sở thích của ta là đánh cờ.

Thiếu phụ lắc đầu, thở dài:

- Ta biết ngươi đang nghĩ gì.

Nói xong thiếu phụ liền xoay người rời đi, trong nháy mắt không còn ai thấy bóng dáng của bà ta cả.

Lão giả cười khổ, dõi mắt nhìn thiếu phụ rời đi, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, chậc lưỡi:

- Có quỷ mới biết bà ta đang nghĩ gì trong đầu.

Đằng xa, Diệp Phàm nhìn bóng lưng yêu kiều của Diệp Tâm, hai tay siết chặt, trong lòng như có ngàn cây kim đâm vào. Hắn lẽ nào đời này chỉ phải đứng sau lưng nữ nhân hay sao? Hắn thực sự là một tên phế vật không thể tụ linh? "Nếu như ngay cả tụ linh cũng không thể, ta sao bảo vệ được nàng."

Diệp Phàm cay đắng nuốt lưỡi.

Diệp Tâm lúc này mới thở ra một hơi sương, quay đầu nhìn Diệp Phàm, thấy vẻ mặt hắn chợt trở nên tái nhợt, nàng kéo tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: - Diệp Phàm ca ca khó chịu sao?

Nói xong nàng liền cắn răng, cúi đầu thì thào:

- Muội xin lỗi, đem phiền phức đến cho huynh rồi.

Diệp Phàm cười mỉm:

- Bỏ đi.

Sau đó liền thò tay tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Tâm, kéo nàng đi tới gần võ trường.

Diệp Tâm thở dài, nhìn bóng lưng cao gầy của Diệp Phàm nàng không khỏi nghĩ đến khi nàng còn nhỏ, có một đứa hài tử nhỏ con luôn che chắn cho nàng khi nàng bị ức hiếp, lúc nào cũng bảo vệ nàng, dỗ dành nàng. Nhưng kể từ khi Diệp Phàm biết mình không thể tụ ra linh lực, huynh ấy gần như biến thành người vô hình, tự thu mình vào trong bóng tối, cũng dần xa cách nàng hơn.

Nhưng mà bây giờ, nàng biết Diệp Phàm sẽ không cam tâm làm phế vật, không còn hèn nhát như lúc trước nữa. Có lẽ rồi một thời đại này, huynh ấy sẽ làm vang danh Diệp tộc. "Diệp Phàm ca ca!"

Diệp Tâm cười tươi, nắm chặt tay đi sát Diệp Phàm.

Trong biển người, một đôi thanh mai trúc mã nắm chặt lấy tay nhau mà đi. Thái dương bỗng dưng sáng lạn thêm mấy phần, từ hôm nay, thiên địa có lẽ đang rung chuyển, vạn tộc thiên kiêu có lẽ đang cảm thấy bất an.