"Phụt"
Lão giả áo nâu chợt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy.
"Đáng tiếc"
Từ Minh đứng trên một ngọn núi khẽ thở dài. Cứ tưởng hôm nay Diệt Kiếm tông đã có cơ hội quật khởi, nhưng không ngờ vị siêu cấp thiên tài kia lại có cường giả như thế bảo vệ. Lão dùng hết thực lực cũng chỉ có thể đỡ được nửa chưởng của người kia. Sau đó trơ mắt nhìn vị cường giả kia dùng kỳ trận đưa siêu cấp thiên tài đó rời đi, trong lòng buồn bực vô cùng.
"Tiểu tử kia có quan hệ gì với tiểu nữ kia nhỉ?"
Từ Minh nghi hoặc lầm bầm, nếu thực sự tiểu tử kia cùng vị siêu cấp thiên tài kia có quan hệ, sau này nhất định phải đối xử tốt với hắn. Tránh khi ngày sau sẽ có tai ương ngập đầu.
"Một siêu cấp thiên tài như vậy, đúng là không nên đầu nhập vào tiểu tông môn của ta"
Từ Minh híp mắt, rồi liền hóa thành lôi điện lướt về phía Diệp tộc.
Hộm nay mặc dù không cướp được vị siêu cấp thiên tài kia, hay là vị thiếu niên có linh hồn thần bí nhưng lão cũng thu nạp được vài tên đệ tử có thiên phú khá tốt. Chẳng hạn như tên thiếu niên tu ra chín tia linh lực lúc nảy. Còn có một tiểu nữ mới 18 tuổi nhưng đã là Kỳ sĩ cảnh nhập môn, tốc độ tu luyện như thế ở một tiểu gia tộc như Diệp tộc cũng có thể xem là rất nhanh rồi, nhưng đáng tiếc nàng lại không có ý định gia nhập Diệt Kiếm tông.
__
Chung Linh sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm, nằm trong Thập tứ hung châu của Nam Thiên vực.
Sơn mạch này yêu thú nhiều vô số kể, sâu trong sơn mạch nghe đồn còn có Đại Thần Viên lãng vãng, thậm chí là bán thánh thú có được một nửa huyết mạch Chân Hống - Tiểu Thiên Hống cư ngụ.
"Ngao"
Một đầu tiểu lang gầm gừ đưa mắt nhìn bốn phía cảnh giác, con tiểu lang này là dòng Hắc Lang yêu thú, thực lực không quá mạnh, chỉ có thể sánh ngang tu sĩ vừa bước vào Kỳ sĩ cảnh.
Hắc Lang thể hình cao chừng nửa thước, to gấp nửa người bình thường. Mắt đó đỏ lừ, hai răng bén ngót, cặp tay vểnh lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
"Rắc"
Hắc Lang cẩn thận bước lên phía trước, chợt nó dẫm phải một cành cây gãy. Mặc dù chưa thông linh, nhưng bản năng cho nó biết sắp có nguy hiểm cận kề.
Con Hắc Lang cảnh giác bước sang bên phải vài bước, chợt "Uỳnh" một tiếng, khói bụi mù mịt bốc lên, con Hắc Lang trong nháy mắt đã nằm gọn trong một cái hố sâu chừng hai ba thước, phẫn nộ gào thét.
"Ngao"
Hắc Lang vô vọng kêu lên, cái hố này sâu gấp hai ba lần cơ thể nó, lại thẳng đứng, một khi đã rơi vào thì xem như đó là tuyệt lộ của nó.
Đúng lúc này, trên mặt đất một bóng người thon dài nhảy ra, người này tuổi còn nhỏ, hắn mặc áo vải rách sẫm màu, hai tay quấn lá cây kín mít, tóc xõa tung, hai mắt ngập tinh quang.
Hắn chậm rãi bước lại gần cái hố, cúi đầu xuống nhìn Hắc Lang.
"Gào"
Hắc Lang phẫn nộ gào lên, cố nhảy lên muốn cắn xé tên nhân loại trước mặt ra ngàn vạn mảnh, nó nghĩ kẻ trước mặt chính là người đã bẫy nó, nên bản năng chỉ muốn giết hắn ngay lập tức.
"Đừng sợ, ta không có ý hại người. Chờ ta một chút"
Thiếu niên nhẹ nhàng nói với Hắc Lang, sau đó đưa tay lấy từ trong áo ra một cái dùi thỏ thật lớn, bốc mùi thơm phức rồi ném xuống cái hố.
Hắc Lang nghi hoặc nhìn nhân loại trước mặt, ánh mắt cảnh giác, nó đưa mũi lại ngửi đùi thỏ, rồi lại nhìn tên nhân loại, ánh mắt hoài nghi.
"Ăn đi"
Thiếu niên hé miệng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng.
Hắc Lang bụng vốn đói cào, cả ngày nay nó chưa săn được con mồi nào, nhìn miếng đùi thỏ miệng nó không ngừng chảy dãi. Nhưng vì có tên nhân loại không biết tốt xấu ở đây, nên nó cố kìm nén bản năng lại, nhẫn nhịn nép vào góc.
Thiếu niên lắc đầu, lại lấy ra từ trong áo một cái đùi thỏ, cái đùi này nhỏ hơn một nửa cái mà hắn ném cho Hắc Lang. Hắn đưa đùi thỏ lên miệng cắn một miếng, mỡ vàng liền gỉ ra, hắn cắn thêm vài miếng rồi liền rời đi, để lại Hắc Lang đang trừng trừng mắt, mũi hịt hịt.
"Ngao"
Hắc Lang gầm nhẹ, thấy thiếu niên đã rời đi, bắt đầu không nhịn được cắn phập vào miếng đùi thỏ, ăn ngấu nghiến.
Mà một phía khác, thiếu niên lúc nãy đang thong dong dựa vào một thân cây cách đó không xa, chậm rãi cắn đùi thỏ.
Thiếu niên này không ai khác chính là Diệp Phàm, một ngày trước hắn đi vào Chung Linh sơn mạch, vừa đi được mấy dặm liền gặp phải một đầu Kiếm Xỉ Trư, suýt chút nữa nếu không phải nửa đường nhảy xuống một con suối sâu, thì hắn đã mất mạng rồi.
Hắn biết thực lực của mình còn quá yếu, phải tăng cường thực lực. Nhưng ở trong Chung Linh sơn mạch này, muốn lớn mạnh cũng là điều không hề dễ dàng chút nào, đặc biệt là với một tiểu tử lần đầu ra ngoài rèn luyện, cảnh giới còn chưa được Kỳ sĩ cảnh nhập môn như hắn.
Bây giờ điều duy nhất mà hắn làm được, có lẽ chính là việc mà hắn đang làm lúc này đây - thu phục một con yêu thú.
Muốn thu phục yêu thú, trừ khi là Thuần thú sư, còn không người bình thường căn bản không thể làm được. Nhưng Diệp Phàm còn có một chữ nhẫn. Hắn không tin mình không đủ kiên nhẫn để thu phục được một con Hắc Lang đã đi vào tuyệt lộ.
Gặm xong cái đùi thỏ, Diệp Phàm chậm rãi đi về phía cái hố.
Đầu Hắc Lang vừa ăn xong cái đùi thỏ to lớn, nhưng cái bụng nó quá lớn lớn một cái đùi thỏ vẫn không làm nó đủ thỏa mãn.
Hắc Lang chợt ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên không biết từ khi nào đã đứng đó nhìn nó chằm chằm. Ánh mắt của Hắc Lang lúc này cũng không còn quá nhiều cừu hận nhưng lúc trước, nhưng tất nhiên nó vẫn vô cùng cảnh giác với tên nhân loại đã gài bẫy nó.
"Vẫn chưa đủ no sao?"
Diệp Phàm nhìn vào cái bụng hơi trương lên của Hắc Lang, cười nói.
Hắc Lang mặc dù không thể nghe hiểu tiếng người, nhưng nhìn ánh mắt của thiếu niên, nó cũng biết hắn đang nghĩ gì.
"Grừ"
Nó gầm nhẹ, đầu hơi hạ xuống, có vẻ như nó đang muốn nhượng bộ với Diệp Phàm.
"Haha, được, đợi ta một chút"
Diệp Phàm cười lớn, rồi sau đó phóng đi, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng hắn đâu.
Chung Linh sơn mạch rộng lớn vô biên, yêu thú nhiều vô số kể, thú hoang đầy đường.
Chỉ vài canh giờ, Diệp Phàm đã tha về mấy đầu thỏ đen to bằng bắp đùi của hắn.
Sau một hồi công phu đốt lửa, rốt cuộc Diệp Phàm cũng nướng hết đám thỏ này, rồi quăng hết một nửa xuống cho Hắc Lang.
Hắc Lang gầm lên vui vẻ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Diệp Phàm lại gần cái hố, nằm sắp xuống đất rồi đưa đầu nhìn Hắc Lang.
Hắc Lang chợt nhiên cảm ứng được cái gì, đưa mắt lên nhìn thiếu niên, hai đôi mắt chạm nhau, Hắc Lang chợt vội vã cúi đầu.
Nó không biết từ đâu, một cảm giác kinh khủng bao phủ lấy tinh thần của nó. Cảm giác đó, vô song, thần thánh, siêu việt tất cả những gì mà nó từng chứng kiến. Nhưng nó cảm thấy khó hiểu, vì cái gì mà thiếu niên kia lại yếu ớt đến như vậy, nhưng lại có được thần thánh chi đồng?
Diệp Phàm cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt, gặm nhấm một ít ký ức từ trong linh hồn.
"Mắt của ta, là Tai Ương Chi Đồng!"