Chương 19: Tự bảo vệ mình (1)

Đêm mai anh sẽ đến sao?

Giang Vãn không biết, đương nhiên trong lòng cô vẫn không mong anh xuất hiện.

Cô nhớ tới tin tức hai ngày trước, Cao An nơi đó lại xảy ra náo động, có nhiều người dân bị thương lẫn tử vong.

Tư tâm Giang Vãn muốn, tốt nhất là anh cũng bị thương, như vậy anh liền chỗ nào cũng không đi được.

Một mình cúi đầu đi về ký túc xá Giang Vãn liền đụng phải bức tường thịt, còn không kịp hô đau, phía trên liền truyền đến một tiếng kêu rên.

“Bé con.” Lại là ngữ điệu cùng xưng hô quen thuộc .

Trong vô thức khi nghe thấy âm thanh lồng ngực nhè nhẹ phập phồng run rẩy, theo bản năng lui về phía sau. Sau nửa tháng gặp lại Lục Thành, đáy lòng cô vẫn sợ hãi như cũ khi đối diện anh, chưa tan biết chút nào.

Nhưng cánh tay dài anh duỗi ra, đem cô ôm trở về.

Giang Vãn sửng sốt một hai giây, mới ý thức được đây là nơi nào, liền vội vàng nắm chặt áo sơmi anh chống cự giãy giụa.

Anh điên rồi sao? Không bàn đến việc cô vừa mới nói cho An Vân Noãn anh là tiểu cữu cữu của cô, nhưng nếu không có mối quan hệ trên, hiện tại thân phận anh là giáo sư của Giang đại, cao trung chỉ sợ mọi người ai cũng đều biết, cũng nhờ gương mặt anh ban tặng. Chẳng lẽ anh thật sự không chút để bụng đến thành kiến thế tục?

Anh ôm thật sự rất chặt, một tay ôm eo, một tay vòng ra sau ôm lấy bả vai cô.

Giang Vãn bất đắc dĩ lại uể oải, chỉ mong đêm nay ít người, ai đi ngang qua thấy cũng nhận không ra cô là ai.

Thẳng đến khi hô hấp của anh dồn dập thô nặng dần dần bằng phẳng, cô mới thử lại đẩy đẩy anh: “Lục Thành, anh mau buông ra…”

Lúc này đây, ngoài dự đoán thuận lợi đẩy ra, cô không chỉ có tránh ra anh, còn đem cả người anh đẩy ngã trên mặt đất.

Cúi đầu kinh ngạc nhìn thấy, bắt lấy tay áo sơ mi anh dính đầy huyết sắc.

Giang Vãn hoàn toàn kinh hoảng, lúc này mới chú ý tới áo sơmi màu đen cùng đối lập với sắc mặt tái nhợt.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống bên người anh, đang muốn xem xét thương thế, vươn tay lai dừng ở không trung.

Nếu, nếu… anh liền như vậy đã chết, An gia vẫn là An gia hiện tại, Giang Tử Kiêu cũng sẽ không buộc cô lưu lại bên cạnh anh, càng không cần lo lắng một ngày nào đó anh sẽ giống như trong kiếp trước ra tay giết cô. Lấy địa vị của Giang gia, chỉ cần Giang Tử Kiêu chịu bảo vệ cô vô luận như thế nào cô cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước. Lại nói tiếp, bất quá cô chỉ là một nữ hài tử bình thường, những chuyện quốc gia đại sự có liên quan gì đến cô đâu?

Với cả… Cũng không phải cô thương tổn anh, cô chỉ là không xen vào việc người khác mà thôi.

Cô đã chết qua một lần, lựa chọn người sáng suốt để tự bảo vệ mình có cái gì không đúng?

Giang Vãn đứng lên, lau khô đôi tay dính máu tươi, nhìn mồ hôi lạnh trên trán anh từng bước một lui về phía sau.

Trì Trì đi trước cô một lúc, hiện tại cũng nên đi thôi, cô tốt nhất đi đến lối rẽ phía trước đứng chờ, miễn không cho Trì Trì thấy…

Giang Vãn mới vừa xoay người, liền gặp phải mười mấy hai mươi người bước nhanh vội vàng chạy tới, đem Lục Thành đang hôn mê trên mặt đất mang đi.

“Oa, chị, vừa rồi những người đó bước chạy nhìn giống như lính trong quân đội, nhất định là gần đây em xem nhiều manga anime quá rồi… Chị? Chị ơi? Tay chị sao lại lạnh như vậy, không thoải mái sao?”