Giang Vãn hoàn hồn, liền thấy Giang Trì Trì vẻ mặt lo lắng mà bắt lấy tay cô.
“…Không, không có việc gì.” Lời vừa nói ra, Giang Vãn bừng tỉnh phát hiện giọng nói bản thân khàn đặc, “Chúng ta trở về đi.”
“Không được, đôi tay chị lạnh băng, trán ngược lại nóng ran, sao có thể không có việc gì, chúng ta đi đến phòng y tế.”
Giang Vãn thoái thác, bất quá cuối cùng vẫn là bị Giang Trì Trì mang đi rồi.
Cô uống thuốc, hạ sốt cùng trấn định đầu óc, nhưng mà mãi đến buổi tối ngày hôm sau ở buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường ngồi xuống, tâm thần cô vẫn không yên.
“Chị, nếu không chị đi đến hậu trường chờ em đi? Trước mặt quá đông người, chị dễ chóng mặt, chị cứ như vậy em không thể nào yên tâm a.”
Biết Giang Trì Trì lo lắng cho mình, Giang Vãn cũng không muốn từ chối hảo ý của cô ấy, sau khi tiết mục thứ nhất kết thúc cô liền đi theo vào phòng hậu trường nghỉ ngơi.
“Phòng này bình thường chỉ có em và thầy cô giáo dùng, người bình thường không vào được, ở đây tương đối thanh tĩnh. Nếu không… Em gọi điện thoại cho anh trai, nhờ anh ấy mang chị về nhà nghỉ ngơi?”
Giang Vãn vội vàng đè lại tay Giang Trì Trì đang cầm di động, hiện tại so với việc trực tiếp đối diện Lục Thành, cô càng sợ Giang Tử Kiêu cùng cô nhắc tới Lục Thành.
“Chị không có mong manh như vậy, chỉ là hiện tại các em nhìn thấy chị học cao có chút áp lực.” Sợ Giang Trì Trì không tin, cô còn nhẹ nhàng tươi cười ra tới.
Lại khuyên nhủ cô vài câu, Giang Trì Trì mới bán tín bán nghi rời đi.
Giang Vãn tay cầm ly nước ấm ngồi xuống, cô biết bản thân là có chút bị dọa tới rồi. Tuy rằng rong nháy mắt có quyết định kia, cô thật sự muốn Lục Thành chết, nhưng trước sau hai đời,ở trong lòng cô Lục Thành là một bức tường không thể vượt qua nổi, anh tàn nhẫn vô tình, cao cao tại thượng mà cười liếc nhìn toàn bộ thế giới, có thể tức chết cũng có thể bức tử rất nhiều người, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ bị đánh bại, anh sẽ như vậy suy yếu mà hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân vang lên, Giang Vãn ngẩng đầu, trong nháy mắt liền bị người nắm gương mặt hôn lên.
Một cổ hương vị thuốc bắc, còn xen lẫn mùi hương u lãnh mà cô quen thuộc.
Ly nước trong tay Giang Vãn rơi xuống đất, bắn ướt ống quần cô.
Cảm giác hơi lạnh lôi cô trở lại tán loạn suy nghĩ, cô đột nhiên giơ tay đem đẩy anh ra: “Anh thật sự điên rồi!”
Nói xong, đôi mắt lại nhịn không được dừng ở trên anh. Hôm qua còn bị thương nghiêm trọng như vậy, mới có một ngày sao có thể khôi phục.
“Bé con, nói cho em một cái tin tức xấu.” Lục Thành cúi người tới gần, hai tay chống trên tay vịn ghế dựa, ngữ thanh thân mật mà nhu hòa, “Trong một năm này, tôi sẽ ở luôn tại Giang Thành.”
Giang Vãn khuôn mặt nhỏ thoáng chốc trắng bệch.
Tại sao lại như vậy? Kiếp trước anh không phải biến mất một hai năm sau đó mới lại lần nữa xuất hiện sao?
Lúc cô xuất thần, anh lại hôn lên, bất đồng với lần trước chuồn chuồn lướt nước, lúc này đây anh trực tiếp một tay bóp cằm cô bức cô mở miệng, lưỡi mềm xâm nhập bên trong, cô cũng nếm được hương vị thuốc trong miệng anh.
Lời tác giả: Ta quyết định sẽ chuẩn bị thêm một kết thúc BE đáp ứng những yêu cầu của các bạn rằng ta nên ngược nam chủ , sau đó chúng ta liền có thể tận tình mà ngược..
Lời tác giả 2: Chương này, sự việc của Lục Thành kỳ thật cùng kiếp trước giống nhau, chẳng qua là thay đổi lựa chọn. Kiếp trước hắn lựa chọn thành phố khác, trong kiếp này lại biến thành Giang Thành. Lí do là gì thì các bạn cũng biết rồi đấy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~