Chương 9: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Gã trực tiếp đi tới bên cạnh Trần Hiểu Lệ, cười nói: "Hiểu Lệ, sao em lại ở đây, chẳng phải đã nói cùng đón sinh nhật với anh sao?”

Trần Hiểu Lệ vừa nhìn thấy gã, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào đứng dậy ôm cánh tay gã: "Phú Thành, sao anh lại tới đây? Em đến đây là muốn nói chuyện rõ ràng với anh ta, bảo anh ta sau này đừng quấy rầy em nữa.”

Thạch Phú Thành nhìn về phía Trương Dịch, cười nói: "Ha ha, đây là gã bạn trai kia của em à?”

"Là bạn trai cũ!" Trần Hiểu Lệ gắt giọng.

Thạch Phú Thành lắc đầu, cười nói với Trương Dịch: "Cám ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Hiểu Lệ hai năm qua. Sau này chuyện của em ấy không cần cậu quan tâm, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Trương Dịch nhìn Thạch Phú Thành, tính theo tuổi chắc chẳng kém ba Trần Hiểu Lệ là mấy.

“Thì ra là ông!”

Hắn mỉm cười, Thạch Phú Thành là một quản lý trung tầng của tập đoàn Thịnh Thế.

Lúc trước công việc này của Trần Hiểu Lệ là do Trương Dịch mất rất nhiều sức lực nhờ vào quan hệ mà tìm được. Kết quả không ngờ rằng cô làm việc với Thạch Phú Thành chưa đến ba tháng đã rơi vào tay giặc.

“Trương Dịch, chắc giờ anh đã hết hy vọng rồi nhỉ? Nếu so với Phú Thành, anh chẳng là cái thá gì cả.” Trần Hiểu Lệ nói với Trương Dịch.

Thạch Phú Thành cười nhạt, dạy dỗ Trương Dịch: "Tiểu Trương, làm người từng trải tôi nhất định phải nói với cậu hai câu. Một người đàn ông nếu như không thể cho người phụ nữ của mình cuộc sống giàu có, vậy thì không xứng có được người phụ nữ kia!"

"Đàn ông không thể nghèo, cậu hiểu không?"

"Về sau cố gắng mà kiếm tiền, đi tìm một người phụ nữ phù hợp với thân phận địa vị của cậu mới là hợp lý. Phụ nữ như Hiểu Lệ, cậu không xứng!"

Trương Dịch cười híp mắt nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt: “Ông nói rất có lý, đàn ông nhất định không thể nghèo, nhưng mà ông có rất nhiều tiền sao?”

Thạch Phú Thành giống như nghe được chuyện cười gì đó, "Ha ha" phá lên cười.

Gã ta chỉ vào mũi mình nói: "Tôi là ai, quản lý bộ phận marketing của tập đoàn Thịnh Thế, lương một năm trăm vạn, cậu nói xem tôi có tiền hay không?"

Trương Dịch cười nhạt, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Minh Ngọc: "Minh Ngọc, cô lại đây một chút!”

Trần Hiểu Lệ nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Trương Dịch, trong lòng có chút khó chịu, vốn còn muốn nhìn thấy hắn vì cô ta mà thương tâm tuyệt vọng, sau đó khóc lóc túm quần áo của cô ta không cho cô ta đi.

“Hừ, Phú Thành. Chúng ta đi ăn cơm đi! Không phải đã nói hôm nay sẽ mừng sinh nhật em sao? Anh xem, quần áo của em hôm nay đẹp không?”

Thạch Phú Thành vừa định nói gì đó, ánh mắt lại vô tình rơi vào viên kim cương màu hồng to bằng quả trứng bồ câu trên bàn, lập tức không dời đi được.

“Đây là...... kim cương Sangla Pink! Một viên lớn như vậy ư!”

Trần Hiểu Lệ khinh thường nói: "Không cần nhìn, giả, anh ta còn muốn dùng thứ này lừa gạt em đấy!"

Thạch Phú Thành không nói gì, đưa tay cầm nó lên, bộ phận gã phụ trách kinh doanh châu báu, nên rất quen thuộc với khối kim cương này.

Sau khi xem xong, gã kinh ngạc nói: "Đây là đồ cậu ta tặng em? Là đồ thật đó, một viên lớn như vậy phải có giá ít nhất hai triệu.”

Trần Hiểu Lệ không thể tin được: "Anh nhìn kỹ xem, anh ta làm gì có tiền mà mua đồ đắt như vậy chứ?”

"Không sai đâu, anh giám định bảo thạch mười mấy năm, đây tuyệt đối là hàng thật, không, phải nói là hàng thượng phẩm.”

Trương Dịch vươn tay đoạt viên kim cương màu hồng về, sau đó "bốp" một tiếng khép nắp lại ném qua một bên.

Trong ánh mắt lưu luyến của Trần Hiểu Lệ, hắn lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi muốn tặng cho cô ta? Cô ta là cái thá gì?"

Thấy Trương Dịch thu viên kim cương màu hồng kia về, trong ánh mắt Trần Hiểu Lệ nhất thời lộ ra ánh mắt lưu luyến.

Lúc này cô ta cực kỳ hối hận, vì sao vừa rồi lúc Trương Dịch đưa cô ta không nhận đồ.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy viên kim cương màu hồng kia, còn tưởng là hàng thuỷ tinh. Dù sao trên người Trương Dịch vốn không có tiền, cô ta hoàn toàn không ngờ nó là hàng thật.

Cho đến khi nghe Thạch Phú Thành nói ra giá trị của viên kim cương phấn kia, cô ta mới hối hận muốn chết.

“Ừng ực.”

Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhìn về phía Trương Dịch: "Trương Dịch, em nghĩ kỹ rồi, quà tặng này em nhận. Dù gì chúng ta đã từng có một đoạn thời gian tốt đẹp mà, em hy vọng giữ nó lại làm kỷ niệm.”

Trương Dịch ngẩng đầu như cười như không nhìn cô ta: "Cô là ai? Vì sao tôi phải tặng cho cô chứ?”

“Lúc trước tặng cho cô là vì cô là bạn gái tôi, nhưng hiện tại cô chỉ là một con điếm lại muốn kim cương của tôi sao?”

Sắc mặt Trần Hiểu Lệ trở nên phẫn uất, thứ nhất là tức giận thái độ của Trương Dịch đối với mình, thứ hai là tức giận bản thân mắt mù không nhận ra được kim cương trị giá hai triệu.

“Anh… Thứ này nhất định do anh trộm được.” Cô ta hổn hển nói.